-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 137: Chỉ Cần Vẫn Còn Ở Bên Cạnh

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 137: Chỉ Cần Vẫn Còn Ở Bên Cạnh

Vòng đi vòng lại cuộc sống,một ngày mới lại bắt đầu.Chỉ là,hôm nay cũng không phải là một ngày may mắn.Ít nhất đối với Đồng Thiên Ái mà nói là như vậy.
Nhìn đôi giày,ngồi xổm xuống thắt dây giày.
Hôm nay sẽ phải đi Tần thị đi làm,làm sao bây giờ!Cái tên biến thái kia không phải nói đi Italy rồi sao?Nên mấy ngày nay cũng sẽ không đụng phải hắn!Nhất định phải ổn định vị trí!
“Biến thái chết tiệt!Ta sẽ không thua bởi ngươi!”Nghiến răng nghiến lợi nói,trên tay dùng sức đem dây giày buộc thật chặt.
Mở cửa,đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười ấm áp của Tiêu Bạch Minh.
“…..”Đồng Thiên Ái vẻ mặt sáng rỡ,ấp úng hô một tiếng, “Anh Bạch Minh……”
Trời ơi!Cô rốt cuộc nói như nào với anh Bạch Minh? Hiện tại cô không có ở công ty Âu Tiệp đi làm,mà là đi Tần thị!Ghê tởm nhất chính là bị cái tên biến thái kia cố ý điều đi qua đấy!
Tiêu Bạch Minh cúi đầu,dịu dàng nói, “Thiên Ái!Anh đưa em đi làm!”
Nói xong,đưa tay dắt lấy tay của cô.Cố gắng để ình nhìn giống như một “Vị hôn phu”, bởi vì cuộc sống về sau, đều muốn cùng Thiên Ái vượt qua!
“Hả…….” Đồng Thiên Ái vội vàng trở tay đóng cửa lại,rầu rĩ nói, “Vâng….”
Xe con dừng sát ở cao ốc đối diện dừng xe trong khu vực nhà để xe
“……”Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn về hướng người bên cạnh,trong lòng ấm áp.
Một chút mờ ám rất nhỏ,là có thể theo dõi đến nội tâm của một người.Chân chính biết quan tâm người của ngưoi,chỉ lặng lẽ bỏ ra,hơn nữa không để cho ngươi biết
Chợt trong ánh mắt,toát ra một ít đau thương.Quá phai nhạt, nhạt đến không thể nhận ra.
Chỉ là,anh Bạch Minh……Anh biết không….Người như vậy, thường rất dễ bị tổn thương……….
“Thiên Ái!Tay của em có chút lạnh!Có muốn hay không trở về lấy mặc thêm y phục?” Nghiêng đầu,săn sóc hỏi.
Đồng Thiên Ái chợt lắc đầu một cái,vội vàng nói, “Em không lạnh!Không cần……… anh Bạch Minh….”Cô thực sự một chút cũng không lạnh……Chỉ là…..Cảm thấy áy náy….
Tiêu Bạch Minh cũng không để ý đến thay đổi của cô,bởi vì hôm qua cô đã đáp ứng lời “Cầu hôn”của anh.Mặc dù,chỉ là đồng ý “Đính hôn”, nhưng cũng đã là một bước rất lớn!
Một ngày nào đó,anh nhất định sẽ làm cô yêu anh….
Giống như,anh thích cô nhiều như vậy,thích…….
Trong xe,Đồng Thiên Ái cúi đầu,ngồi lên chỗ ngồi đằng trước.Một đôi tay nhỏ níu lấy đai an toàn,trong đầu loạn hết lên,luống cuống mà nghĩ nên giải thích tất cả như thế nào đây.
Trực tiếp nói cho anh Bạch Minh…..Cô hiện tại đi làm ở Tần thị?....
Hay là chưa nói cho anh biết….Chờ sau này nói cho anh biết?......
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!Đồng Thiên Ái!Ngươi quyết định nhanh một chút đi!Không cần do dự!Làm sao ngươi luôn chậm như vậy!Làm chuyện gì cũng không nhanh như vậy!
Rốt cuộc cố lấy dũng khí, hô một tiếng “anh Bạch Minh”
“Hử?Sao vậy!”Tiêu Bạch Minh líu ríu một tiếng,xoay người,đưa tay từ sau xe xách ra một cái túi.
Một mùi thơm theo đó bay tới.
Tiêu Bạch Minh mở túi ra,đem tới bữa sáng đã mua từ sớm tại cửa hang, “Không biết em thích ăn cái gì?Anh mua rất nhiều!Thiên Ái!Em xem một chút,em thích ăn cái gì đây?”
“……”Vốn là có lời muốn nói,trong nháy mắt tất cả nuốt xuống bụng.
Tiêu Bạch Minh lấy ra một túi sữa ấm áp,có chút khẩn trương đưa tới trước mặt cô, “Còn có sữa đậu nành,em thích gì đây?Thật xin lỗi!Thiên Ái!Anh thật thất bại,cư nhiên không biết Thiên Ái của anh yêu thích gì!”
…….
“Bảo bối Thiên Ái!Ăn điểm tâm rồi….!”
“Mẹ!Con không uống sữa!Trong nhà trẻ Đào Đào nói,người bạn nhỏ uống sữa tươi sẽ biến thành bò đấy!Con không cần như bò cái!”
“Thiên Ái ngốc!Đào Đào là lừa Thiên Ái!Bởi vì Đào Đào không thích uống sữa tươi!”
“Vậy sao?Nhưng là Thiên Ái cũng không thích uống sữa tươi!”
“Không thể a!Thiên Ái không thể như vậy!Bởi vì đây là mẹ đặt biệt chuẩn bị cho Thiên Ái đấy….”
“Vậy cũng tốt!Vậy con liền đem nó uống cạn!”
“Như thế nào,có phải hay không rất ngon ?”
“………..”
“Mẹ cho Thiên Ái sữa tươi…tăng thêm một vật nha…đó là mẹ yêu Thiên Ái…..”
Chợt,trước mắt một hồi sương mù.
Là vật gì,từ từ hiện lên.Sau đó,che ở mắt nàng..Cho nên nàng không rõ hình dánh anh Bạch Minh rồi sao…
“Thiên Ái?.....Ân?” Tiêu Bạch Minh nhìn nàng có chút mất hồn,tay cầm sữa tươi có chút cứng ngắc.
Thật ảo não a!Nên hỏi Thiên Ái thích gì mới đúng!Cư nhiên như vậy tự chủ trương, nhìn xem!Thiên Ái căn bản một chút cũng không thích uống sữa tươi!Cho tới bây giờ cũng không gặp qua Thiên Ái uống sữa tươi!
Vội vàng đem sữa để xuống,lại lấy ra một túi sữa đậu nành, “Cái này,sữa đậu nành có thích không?”
“Sữa đậu nành cũng không thích sao?Vậy lần sau đổi thành ca-cao nóng nha?Thiên Ái thích gì?”Thấy cô còn chưa nói chuyện,càng thêm vội vàng hỏi.
“………..”Đồng Thiên Ái ra sức lắc đầu,vẫn lắc đầu.
Cô không dám mở miệng,cô sợ chính mình nói chuyện sẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào.Không thích ở trước mặt người khác hiện ra một mặt yếu ớt của mình.
Không muốn làm ình quá đáng thương,làm cho người khác tới an ủi mình.
Không có cần thiết….
Nhưng là cô không có nhịn được…..
“Không phải…Không phải vậy….anh Bạch Minh”Đồng Thiên Ái khàn khàn nỉ non,đột nhiên đánh về phía ngực anh,đôi tay ôm anh thật chặt.
Những thứ kia là nước mắt,rốt cuộc phát tiết ra,tựa hồ là chất chứa đã lâu.
“Em thích….Em đều thích….Bất kể là sữa tưoi….Còn là sữa đậu nành….Em đều thích….”
Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh cô….Bất kể thứ gì….Cô đều thích….Chỉ cần sẽ không rời cô đi….Để lại cô một mình…..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét