-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

CỐ CHẤP CUỒNG Chương 13: Cố Chấp Cuồng

CỐ CHẤP CUỒNG
Chương 13: Cố Chấp Cuồng

Bản tính con người vốn đều là ích kỷ , Lục Tắc Linh nói dối không chóp mắt với Diệp Thanh, cô cũng đã có thể dự liệu được con đường phía sau sẽ đầy chông gai.
Sau khi Diệp Thanh đi, vô số lần Thịnh Nghiệp Sâm chất vấn Lục Tắc Linh. Anh không thể lý giải được tại sao Lục Tắc Linh lại cố chấp như vậy, sự oán hận của Lục Tắc Linh với Diệp Thanh không thể diễn tả bằng lời nói. Anh hối hận việc đêm hôm đó, hối hận vì lúc đó không đủ kiên cường. Anh và Lục Tắc Linh đều giống nhau, đều đi vào ngõ cụt, anh hết lần này đến lần khác nghĩ tới những chuyện đã qua, nhưng vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Anh dùng vô số vẻ mặt hỏi Lục Tắc Linh, yếu ớt, giận dữ, bình tĩnh, tuyệt vọng. . . . . . Lục Tắc Linh thủy chung trầm mặc. Cô không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng chỉ làm theo những gì trái tim cô muốn.
Từ lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị mù thì tính khí càng ngày càng xấu, giận dữ khác thường. Anh cho là Diệp Thanh rời đi đều là do Lục Tắc Linh. Anh hận Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại cứ không chịu đi, ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho anh, mắng thế nào, nhục nhã cô thế nào cô cũng không chịu đi. cô nhận hết tất cả tức giận của anh, thay thế ánh mắt cho anh, chăm sóc anh rất cẩn thận, ngay cả bảo mẫu cũng phải thán phục.
Bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy gì, nên rất nhạy cảm và đa nghi, hơn nữa còn rất ghét việc cha mẹ mình hòa thuận với Lục Tắc Linh, còn anh Lục Tắc Linh có rất nhiều mâu thuẫn, bị buộc thừa nhận sự tồn tại của cô, làm anh càng thêm ghét cô, nhưng lại không thể rời khỏi cô, anh đã quen được cô khom lưng chăm sóc chu đáo, nhưng nhiều lúc, lại cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc anh tỉnh táo thì luôn rất ghét Lục Tắc Linh, nhưng đến khi yếu ớt thì lại tìm đến cô. Bác sĩ và bảo mẫu đầu cảm thấy anh thật kỳ quái, Lục Tắc Linh luôn xuất hiện những lúc thích hợp, sợ Lục Tắc Linh hầu như không thể ứng phó nỗi với tâm trạng thất thường của anh, cô thì không hề suy nghĩ phức tạp, chỉ cần anh để cho cô ở lại, cô sao cũng được.
Trong đầu anh có máu bầm nên cần phải ở lại theo dõi, các bác sĩ chữa trị cho anh rất cẩn thận, các chuyên gia tới từ bắc kinh cùng bác sĩ ở bệnh viện đã hội chẩn, cuối cùng đưa ra kết luận, cần giải phẫu,
nhưng giải phẫu hộp sọ có tính nguy hiểm cao, ai cũng không dám mở miệng nói cho nhà họ Thịnh biết, dù sao gia đình này chỉ có một người con trai , nếu như có chuyện gì không may, thì ai dám chịu trách nhiệm?
Anh vẫn ở bệnh viện quan sát, những lúc đầu đau dữ dội, anh sẽ trở nên vô cùng nóng nảy.
Ngày đó Hạ Diên Kính tới bệnh viện , Thịnh Nghiệp Sâm đang phát bệnh, cơ thể anh đã gần như bình phục, nên sức lực rất lớn, nên lúc anh điên lên không
ai ngăn cản được, một tay anh đẩy ngã cái tủ, mà Lục Tắc Linh muốn đỡ lấy cái tủ, tránh cho Thịnh Nghiệp Sâm bị đụng trúng, nhưng cô không đủ sức, không đỡ nổi, không chỉ không vịn được, mà còn bị cái tủ đó đè lên.
Bảo mẫu sợ hãi thét lên, chờ bác sĩ và y tá đang luống cuống tay chân đẩy học tủ ra, đầu Lục Tắc Linh bị đập trúng, xưng lên một cục, cánh tay cũng bị đè tới gãy xương, giống như khúc cây rời rạc, không thể tưởng tượng nổi độ cong của cánh cửa kia.
Bảo mẫu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, sợ tới mức bật khóc, cô ấy thật đáng thương, ngay cả bác sĩ cũng lộ vẻ xúc động. Mà cô lại cười híp mắt bò dậy, vẫn duy trì vẻ quật cường nói với mọi người: "Tôi không sao, thật đó!"
Tay bị băng thạch cao, Lục Tắc Linh nhìn thứ đeo trên cổ tay, cảm thấy tư thế này rất là khôi hài, cười đến ngửa tới ngửa xong, dáng vẻ tự tìm niềm vui trong đau khổ này càng làm cho người khác nhìn vào mà không khỏi cảm thấy lòng chua xót. Còn chưa vào phòng bệnh cô đã gặp Hạ Diên Kính đến thăm bệnh. Thấy Hạ Diên Kính nhìn chằm chăm vào cánh tay của cô, cô có chút xấu hổ cười cười: "Không cẩn thận vấp ngã."
Hạ Diên Kính trầm mặc nhìn cô, khẽ thở dài một hơi, nói: "Đừng gạt mình nữa, mình biết là Thịnh Nghiệp Sâm nổi điên đẩy ngã tủ đè cậu."
Lục Tắc Linh vội vàng phủ nhận, đầu lắc như đánh trống: "Không có! Là mình tự chuốc lấy, không biết tự lượng sức mình, cái tủ thật sự rất nặng."
Hạ Diên Kính không nói nữa, một hồi lâu sau, cô ấy mới khổ sở nói: "Cậu thật sự muốn nghỉ học? Cậu có biết đây là chuyện gì không?"
Lục Tắc Linh ngước đầu lên, nhìn xa xăm, "Học kỳ này trốn học nhiều quá, trường học cũng vừa thông báo ình rồi, mình không thể rời khỏi bệnh viện được, cho nên mới quyết định nghỉ học."
"Cậu có hối hận không?" Hạ Diên Kính không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn từ nét mặt của cô nhìn ra đáp án.
"Không hối hận, cho dù anh ấy có bị câm hay khuôn mặt bị hủy thì mình vẫn yêu anh."
Hạ Diên Kính biết mình không thuyết phục được cô, tuyệt vọng nhìn cô một cái, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Một ngày nào đó cậu sẽ phải hối hận cậu cố chấp như vậy chỉ có thể hủy hoại bản thân, cũng hủy hoại anh ấy."
Hạ Diên Kính không vào phòng bệnh mà kiên quyết rời đi. Từ đó về sau, Lục Tắc Linh không còn có gặp lại cô nữa, bất luận dù cho cô có gọi bao nhiêu cú điện thoại, cô ấy cũng không gọi lại.
"Đơn xin nghỉ học của cậu đã được chuyển đi, trường học đã gọi cho cha cậu. Hôm đó mình đi cùng cha cậu, có người nói chuyện của hai người cho ông ấy nghe, ông ấy giận đến thiếu chút nữa ngất đi, lúc rời đi cũng không quay đầu lại, còn nói cậu bây giờ không còn là con gái ông ấy nữa."
"Lục Tắc Linh, đây là điều cậu muốn sao? Anh ta tốt tới như vậy sao? Cậu nhất quyết phải chọn anh ta?"
Làm bạn bè với nhau, Hạ Diên Kính hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, mà cô, đứng ở giữa điểm cân bằng, nhìn vào khoảng không ở đầu quả cân đó, cô không có sự lựa chọn. Cha cô luôn lấy cô làm điều kiêu ngạo nên làm sao có thể chấp nhận nổi chuyện này, cô cũng không còn mặt mũi nào gặp lại cha, kỳ thật cô là một người yếu đuối và nhát gan.
Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu chôn trong khuỷu tay, bảo mẫu ra ngoài tìm cô, thấy tình hình của cô, có chút không đành lòng, "Lục tiểu thư, cô không sao chứ, sao lại khóc?"
Lục Tắc Linh "A" một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt không có một giọt nước mắt, thậm chí hốc mắt cũng không có hồng. "Qúa mệt thôi, tôi chỉ ngồi nghỉ một chút thôi."
"Vậy... Này, tôi về trước, lát nữa đem cơm đến, làm phiền cô rồi."
"Đi đi, tôi sẽ vào ngay."
Lục Tắc Linh bước từng bước một đi tới phòng bệnh, mỗi một bước chân đều rất khó khăn.
Cô tự nói với mình, đi vào thôi, có chết cũng không thể hối hận.
Lục Tắc Linh, mày không còn đường lui nữa rồi, từ nay về sau, người đàn ông trong phòng kia chính là tất cả của mày.
...
Lúc Lục Tắc Linh về tới nhà cũng đã năm giờ sáng, cô do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám đi lên lầu, cô không biết khi lên rồi sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa, cô nghĩ, lúc này Thịnh Nghiệp Sâm chắc không muốn nhìn thấy mình đâu, trừ nơi này ra, cô cũng đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Cô vùi mình vào góc tường cạnh thang máy, ôm thật chặt đầu gối của mình, ăn mặc đơn giản lại đi ngoài đường rất lâu, cơ thể lạnh đến nỗi mất đi tri giác, vừa lạnh vừa đói, cô đã sức cùng lực kiệt, gối đầu lên đầu gối ngủ. Bảo vệ đi kiểm tra lần cuối trước khi tan ca phát hiện Lục Tắc Linh áo quần phong phanh ngồi ngủ ở trong góc, sợ hết hồn, đi nhanh lên tới đỡ cô: "Lục tiểu thư, Lục tiểu thư! Cô không sao chứ!"
Trên sàn nhà trải thảm rất dày, Lục Tắc Linh đi lên cơ hồ không có một chút tiếng động nào, cô không có mở đèn, cố hết sức thích ứng với bóng tối, tình cảnh này trước đây cũng xảy ra qua vô số lần.
Thịnh Nghiệp Sâm ở trong bóng tối nên có cảm giác không an toàn, mà Lục Tắc Linh thì ngược lại, rất bình thường, cô chán ghét cái loại cảm giác đó, không có chỗ trốn.
"Tôi hỏi cô đó, tại sao không trả lời?" Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm nghe rất bình tĩnh, có chút mất kiên nhẫn hỏi, chỉ là Lục Tắc Linh không biết làm thế nào để trả lời.
Cô đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Em không còn chỗ nào có thể đi." Từ khi quyết định ở lại bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm thì bắt đầu từ ngày đó cô đã không ình một con đường lui, mấy năm nay Thịnh Nghiệp Sâm cho cô không ít tiền nhưng cô một đồng cũng không giữ cho riêng mình, chi tiêu hết vào trong cuộc sống hàng ngày, cô cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, cho dù là như vậy, cô cũng sẽ không bỏ đi.
Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nở nụ cười mỉa mai, không nói gì, trong bóng tối, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
"Có lúc, tôi thật sự hi vọng, cô đừng bao giờ trở lại nữa."
Lời nói hợt của anh trong không khí nhàn nhạt, tản ra, rõ ràng như một lưỡi dao sắc bén, nhưng lại giống như không hề làm Lục Tắc Linh tổn thương chút nào. Cô gần như chết lặng? Mấy năm này, những lời như thế này cô nghe riết thành chai rồi, anh vô số lần muốn cô biến đi, nhưng không có lần nào anh thật sự đóng cửa lại, không cho cô vào.
Cô nghĩ, anh cũng có chút không đành lòng với cô, có lẽ không mang theo bất kỳ tình cảm nào, chỉ là bản năng lương thiện của một con người mà thôi, nhưng đối với cô mà nói, như vậy cũng quá đủ rồi.
Rửa mặt xong, Lục Tắc Linh thận trọng lên giường, giường rất lớn, cô như thường ngày vùi mình ở góc giường, cô rất gầy, cao khoảng 1m66, chỉ nặng có ba mươi mấy kí, gầy tới nỗi nhìn không ra hình người nữa, nhẹ nhàng trên giường không bất kì một tiếng động nào. Cô co người, tư thế giống như thai nhi trong bụng mẹ, không nhúc nhích, an tĩnh ngủ say.
Giống như là đang nằm mơ, sau lưng đột nhiên truyền đến một cơ thể ấm áp, ấm áp tới nỗi cả tay chân cô cũng cảm nhận được. Cô không dám động, cũng không dám mở mắt ra, lại không dám khóc, cô sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, sợ nhúc nhích thì cô sẽ tỉnh lại. Cô cố gắng cảm thụ sự ấm áp từ lồng ngực của Thịnh Nghiệp Sâm, giống như có một ngọn lửa hừng hực cháy lên từ trong linh hồn hèn mọn mà cô độc của Lục Tắc Linh. Xua đuổi tất cả mọi bi ai tràn ngập trong cơ thể cô.
Anh thở đều đều, ngủ thiếp đi, có lẽ anh lại mở thấy Diệp Thanh rồi, giống như mấy năm nay rất nhiều lần như vậy, theo bản năng mà ôm cô, che chở cho cô, trong mộng nỉ non tên của người khác.
Nhưng cô lại đắm chìm trong nó, cứ như vậy vạn kiếp bất phục rơi vào cái lưới bất tận, một lần trong đầu lại nhớ lại lần đầu tiên anh dịu dàng với cô.
Cho dù lúc đó anh nói không được lưu loát, nhưng anh lại xem cô như một bảo vật.
Anh nói cảm ơn cô vì đã giao tất cả của cô cho anh, nói sẽ yêu cô cả đời cũng sẽ không rời bỏ cô.
Thật là những lời nói ngọt ngào nhất, kiếp này cô cũng sẽ không thề nào nghe lại được những lời nói như thế này được nữa, cho dù không phải nói cho cô, vậy thì đã sao?
Cô không quan tâm, thật sự không quan tâm.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét