-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 23: Kỵ sĩ Thánh điện

Chương 23: Kỵ sĩ Thánh điện

Lâm Phi không còn cách nào khác, đành nói thật:
- Kỵ sĩ Thánh Điện không hoạt động nhiều ở Châu Á, nó là một tổ chức buôn thuốc phiện ở Caribe, Mexico phía nam của Bắc Mỹ.
- Những kẻ phạm tội bị cách chức trục xuất này không phải quân nhân xuất ngũ, đại đa số tố chất không cao. doc truyen tai . Người này hẳn là sát thủ tinh nhuệ của Kỵ sĩ Thánh Điện rồi.
Bạch Hân Nghiên cũng có nghe nói về tổ chức này, nhưng trước kia cô chịu trách nhiệm ở Châu Âu nên cũng không rõ lắm, cau mày hỏi:
- Làm sao anh chắc chắn được chứ?
Đột nhiên Lâm Phi ngồi xổm xuống, chỉ một thứ trên mu bàn tay người đàn ông nọ.
- Hình xăm này cho thấy gã từng là quân nhân Colombia, còn nguyên nhân cụ thể tại sao lại bị khai trừ khỏi quân đội thì tôi không biết. Quá nửa là vi phạm quân quy.
Lâm Phi chỉ chỉ chiếc nhẫn bạc có hình thập tự giá và đầu lâu ở ngón tay gã.
- Thành viên của Kỵ sĩ Thánh Điện có một vật làm tin, chính là chiếc nhẫn đầu lâu thập tự mạ bạc này. Cô xuất thân là cảnh sát hình sự quốc tế, chỉ cần kiểm tra hồ sơ của cảnh sát hình sự quốc tế là có thể tra được những thông tin này.
Bạch Hân Nghiên kinh ngạc nhìn hắn. Người này, không cần hỏi gì hết, chỉ cần nhìn một chút vẻ bề ngoài của người nước ngoài nọ đã có thể đưa ra được nhiều kết luận như vậy sao?
Nói đơn giản, thì giống như là chỉ tra dữ liệu một chút là biết được hơn nửa.
Nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người có thể tích hợp hẳn một cơ sở dữ liệu trong đầu?
Nếu nói Lâm Phi chỉ biết một tổ chức này thôi, Bạch Hân Nghiên không tin.
Biết rõ người này đã từng là quân nhân Colombia, nếu có thể tra ra được hồ sơ quá khứ của gã, cho thấy được rất nhiều thứ, lại biết cả một tổ chức tên là Kỵ sĩ Thánh Điện, ý nghĩa lại càng lớn.
- Lần này tôi nhận được lệnh điều tra đặc biệt của cấp trên, một lượng thuốc phiện được một kẻ bí mật vận chuyển vào tỉnh Liễu Giang, nhưng đã chậm một bước, không thấy được hành tung của chúng.
- Bọn chúng thấy tôi sắp tra ra được nên muốn giết tôi bịt miệng. Lâm An này tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt của Bạch Hân nghiên lạnh như băng.
Nhưng dường như Lâm Phi không quan tâm tới những chuyện đó, thản nhiên nói:
- Cảnh sát Bạch, tôi giúp cô một chút có phải cô cũng nên giúp tôi một chút chứ? Tôi bị oan, bọn họ không nên bắt tôi tới sở. Tôi không muốn phí phạm hai ngày cuối tuần trong trại giam.
Đột nhiên Bạch Hân Nghiên nhếch miệng cười cổ quái:
- Thực sự bọn họ có thể bắt giam được anh sao?
Lâm Phi khẳng định:
- Đương nhiên, tôi là công dân tốt luôn sống và làm việc theo pháp luật.
- Căn cứ theo những gì anh làm với tôi, cùng với hai người đã được anh tặng cho cuộc sống thực vật kia, cũng có thể khen anh là công dân tốt sao?
Bạch Hân Nghiên khinh bỉ hỏi lại.
- Cảnh sát Bạch, cô không thể nhìn vấn đề phiến diện như vậy được. Đầu tiên, hai tên kia không phải người lương thiện, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi. Thứ hai, đêm đó tôi đã mạo phạm cô, nhưng nói thế nào thì nói, vừa rồi tôi cũng đã cứu cô một mạng.
Bạch Hân Nghiên nhíu mày, cô là cảnh sát, không phải kẻ vô lại, có một nói một, có hai nói hai.
Lâm Phi nói không sai, đêm đó là hắn đã đánh mình, nhưng hôm nay lại cứu mạng mình, hình như mình nợ hắn.
Nhớ lại lời dặn dò của Tổ trưởng Tần, Bạch Hân Nghiên do dự một chút mới gật đầu:
- Tôi biết rồi, anh chờ một lúc rồi có thể đi. Nhưng anh phải để lại số điện thoại di động cho tôi, có thể tôi còn cần anh hỗ trợ điều tra.
Thực sự cô cũng không quản lý người này, phải đợi Tổ trưởng Tần mang người đến mới tính được.
- Không sao.
Đương nhiên Lâm Phi đồng ý, dù sao cũng còn hơn là vào trại.
Rõ ràng Bạch Hân Nghiên cũng không quá khoan dung, vẫn muốn túm lấy tóc mình không tha.
Lúc này, Lâm Phi biết Bạch Hân Nghiên sẽ không buông tha ình, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của một phiền toái lớn.
Sau khi đưa cho cô số điện thoại của mình, chợt nhớ điều gì đó, hắn nhặt hai con dao nhỏ lên, đưa cho cô.
- Flashychromepistol, loại này được đúc từ đồng, nhìn thì được nhưng không được sử dụng. Là vũ khí ưa thích của lính đánh thuê quanh trùm buôn thuốc phiện Caribe, cũng có thể nói là vật để bọn họ nhận ra nhau. Cảnh sát Bạch chỉ cần mang theo chúng, với tư cách là vật chứng, liên hệ với cảnh sát quốc tế, để cho bọn họ liên hệ với tổng bộ cảnh sát hình sự cảnh Liễu Giang đến Lâm An xử lý những Kỵ sĩ Thánh Điện vẫn còn sót lại. Nhiều người cùng làm, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bạch Hân Nghiên nhận lấy với một thái độ phức tạp. Cô thực sự không biết thì ra cái thứ này còn có ý nghĩa như vậy, tưởng là chỉ là thứ trang trí cho đẹp thôi cơ.
Hơn nữa, tiếng Anh của người này rõ ràng theo tiêu chuẩn Luân Đôn, khẩu âm giống như quý tộc Anh cao tuổi!
Chẳng lẽ đây là thiên tài về ngôn ngữ trong truyền thuyết sao?
Lâm Phi nhìn lên giờ trên điện thoại di động, cũng khá muộn rồi, nên đi tìm việc làm rồi:
- Cảnh sát Bạch chắc hẳn rất bận. Tôi đi trước, đa tạ!
Bạch Hân Nghiên gật gật đầu nhìn theo Lâm Phi rời đi, thầm nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra ra anh...
Ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Phi phát hiện ra đã có không ít người vây quanh. Hiển nhiên những người qua đường này đã nghe thấy có tiếng nổ mạnh, muốn tới xem thế nào, nhưng lại không dám tiếp xúc quá gần.
Lúc này, một chiếc xe Ferrari màu xanh da trời đuổi tới như gió chở một mỹ nữ mặc đồng phục danh viện tuyệt đẹp. Là Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết vừa đến, vừa thấy Lâm Phi chạy ra đã đứng chắn trước mặt hắn, nhìn hắn dò xét từ trên xuống dưới.
Lâm Phi sắp phát khóc rồi. Cô nàng này là thầy bói sao? Sao vừa mới tới đây cô nàng đã bắt kịp rồi?
Đuổi sát theo sau, Tô Ánh Tuyết lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
Lâm Phi sững sờ. Lúc này anh mới nhận ra cô không có vẻ gì tức giận mà ánh mắt lại thêm vài phần lo lắng ân cần.
Cô ấy quay về....là vì lo lắng ình sao?
Một tình yêu chớp nhoáng, nhưng cô ấy lại dành cho Lâm Phi ngàn vạn lo lắng, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc thực sự khó diễn tả...
Đúng là Tô Ánh Tuyết đang lo lắng cho Lâm Phi. Vừa rồi, khi dừng ở một cái đèn đỏ, cô đã nghe có tiếng nổ mạnh ở phía cục cảnh sát, bèn vội vàng bấm số của Cục trưởng Phương.
Nhưng ông ta không nghe máy, trái tim cô nhảy lên một cái, không biết vì sao, cô rất sợ kẻ xấu này gặp chuyện không may, nên vội vàng vòng qua.
Khóe miệng Lâm Phi cong lên nửa vòng vui vẻ, cười chào:
- Tiểu thư Tô...cô quan tâm tới tôi như vậy, không phải là thích tôi chứ?
Tô Ánh Tuyết nghe vậy, trái tim lo lắng nhảy loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu một tầng mỏng như sương:
- Hừ, nhìn bộ dáng thảnh thơi của anh, hẳn là không sao.
- Ha ha, Cục cảnh sát gặp một kẻ khủng bố mang theo một quả bom, may sao tôi chạy trốn kịp, có điều Cục trưởng Phương đã bị giết.
Hắn cũng không nói là mình có tham gia trong đó.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cũng chẳng hứng thủ hỏi nhiều về cái tin Cục trưởng Phương đã bị giết:
- Có gì mà đắc ý chứ? Đừng tưởng thoát được một cái bẫy là tôi không trị được anh.
Lâm Phi cũng không có ý nổi giận, nhìn cô cười híp mắt.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy như mình đang đối diện với một kẻ ngu, cực kỳ bực bội, chất vấn:
- Cười cái gì? Cười đã chưa?
Lâm Phi lắc đầu, thở dài hơi bất đắc dĩ, đột nhiên nói:
- Tôi đồng ý rồi!
- Đồng ý cái gì?
Tô Ánh Tuyết hơi nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới điều gì:
- Anh đồng ý làm hộ vệ cho tôi rồi hả?
- Hết cách rồi, cô quan tâm tới tôi như thế, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt sỉ nhục. Đúng không?
Lâm Phi cố nén cười, nghiêm trang hỏi.
Cô không cho là đúng:
- Hừ, coi như tôi sợ anh rồi, biết là trốn không được còn cố kiếm một cái cớ dễ nghe sao? Nhưng không sao, anh đã đồng ý, lập tức ký hợp đồng đi.
Lâm Phi nhún vai, chẳng muốn tranh cãi với phụ nữ.
Một tiếng bom nổ coi như nổ tung luôn cả dây thần kinh căng cứng của anh. Đã bị phát hiện, hơn nữa trốn thế nào phiền toái cũng sẽ tìm đến, mặc kệ đi.
Có lẽ là về nước, rồi lại gặp một cô gái thế này, cũng coi như là ý trời.

Chương 3: Lai lịch thực sự

Chương 3: Lai lịch thực sự

Cô gái đó đầu tóc rũ rượi, tay chân bị trói chặt, trên miệng còn bị dán băng dính.
Lúc này, cô gái kia dường như đã tỉnh lại, Lâm Phi gỡ dây thừng trên người cô xuống, đặt cô nằm xuống, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô gái đó có phản ứng gì.
Có một điều phải thừa nhận là chỉ cần nhìn dáng thôi cũng biết đây là một mỹ nhân hiếm có.
Dưới bộ đồ màu đen kia, những đường cong hoàn hảo phập phồng khiến người khác khó mà tưởng tượng được rằng đây là một phụ nữ phương Đông.
Cô gái này ít nhất cũng phải cao tới một mét bảy, ba vòng chuẩn tới từng milimet, nhìn từ góc độ nào cũng giống một mỹ nhân châu Âu với thân hình mê hồn.
Làn da trắng mịn, cộng thêm hơi cồn trong rượu và một khoảng thời gian dài hôn mê thiếu không khí khiến khuôn mặt cô lúc này ửng hồng lên.
Lâm Phi có chút chờ mong xem mỹ nhân dáng vóc mê hồn này có khuôn mặt như thế nào.
Hắn vội nâng khuôn mặt cô lên, gỡ miếng băng dính kia ra, một tay khẽ gỡ những sợi tóc dính trên khuôn mặt cô. Một khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, tựa như khuôn mặt của Trừu Thủy Phù Dung lộ ra.
Trong chốc lát, Lâm Phi hết đờ đẫn rồi lại thấy hoảng hốt...Cánh tay hắn run rẩy, yếu hầu khẽ động.
Dường như ở một khoảng rất sâu trong ký ức, bức họa bị những cánh hoa hồng che phủ, tựa như loại rượu cay nồng đã ấp ủ bao năm tháng, khiến hắn chìm vào trong đó, say sưa ngây ngất không thể nào thoát ra được.
Những hình ảnh và những chuyện xưa cũ cứ thế tràn về. Phải mất mấy chục giây sau, Lâm Phi mới bừng tỉnh, đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô gái kia.
- Cô ơi, cô gì ơi!
Lâm Phi gọi mấy tiếng mà cô gái kia vẫn không hề tỉnh lại. Hắn chau mày, dùng ngón tay vạch mắt cô gái lên, sau đó đưa tay ra bắt mạch.
- Hai bên đồng tử giãn to, mạch đập yếu ớt, xem ra là hôn mê do thiếu không khí, thế này thì toi rồi...
Lâm Phi tuy đoán được trong bao tải này là người nhưng không ngờ rằng cô gái này còn uống rượu, miệng lại bị dán băng keo.
Vốn dĩ không khí trong bao đã không có, thêm vào đó cô gái này lúc đầu còn bị đánh ngất xỉu, cơ thể trói chặt khiến cho khí huyết không thể lưu thông.
Cốp xe kín mít như vậy, xe lại còn chạy nhanh, rẽ chỗ này, ngoặt chỗ kia, cho dù cô ta có tỉnh lại được thì cũng sẽ bị ngất đi mà thôi.
Nếu như vậy, với kinh nghiệm của Lâm Phi thì rất có khả năng là do não bộ bị thiếu dưỡng khí trong một thời gian dài, tim không cung cấp đủ máu nên sinh ra di chứng cho đại não.
Khuôn mặt ấy khiến Lâm Phi không nỡ lòng bỏ lại, hắn không nghĩ gì nhiều, đưa tay mở mấy cúc áo trước ngực cô gái.
Không ngờ rằng cô gái này chỉ mặc một chiếc áo ngực bằng ren màu đen bên trong, qua lớp vải mỏng đó có thể nhìn thấy làn da trắng mịn như tuyết, vô cùng gợi cảm.
Nhưng Lâm Phi căn bản không có tâm trạng nào để nghĩ đến đồi núi cao vút trước ngực cô gái này nữa, hắn phải làm hô hấp nhân tạo cho cô, mà muốn như vậy thì ở tất nhiên không thể để thứ gì che chắn trước ngực được.
Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc, tay trực tiếp cởi áo ngực của cô gái kia ra, hai bàn tay đặt trước lồng ngực của cô, thật khó tránh khỏi việc đụng chạm đến nơi mềm mại kia, nhưng dù sao hắn cũng không nghĩ gì nhiều.
Lâm Phi vừa ấn ngực, vừa gọi:
- Này cô ơi, cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tỉnh lại đi....
Lâm Phi cố gắng gọi cho cô gái kia lấy lại được ý thức, chỉ cần gọi cho ý thức tỉnh dậy được thì mới có thể qua được giai đoạn nguy hiểm.
Nhưng những phản xạ ở tim vẫn chưa mạnh, dường như khả năng tự hô hấp của cô gái đó đang dần yếu đi, có vẻ như đã thiếu dưỡng khí quá lâu rồi.
- Chết tiệt!
Lâm Phi trong lòng vô cùng lo lắng, hắn bất chấp tất cả, lấy tay bóp mũi cô gái rồi cúi đầu dùng miệng hô hấp nhân tạo cho cô ta.
Tay kia của hắn vẫn không ngững đặt trước lồng ngực cô gái, cùng phối hợp để cho nhịp tim đạt đến một tần suất nhất định.
Đúng lúc đó, ở phía xa kia đột nhiên có ánh đèn xe lập lòe, một chiếc xe màu đen đang lao tới!
Lâm Phi ngẩng đầu lên, lập tức ngây người, hắn bực đến phát điên.
Cái xe kia sớm không tới, muộn không tới, sao lại nhằm đúng lúc này mà lao đến!?
Nhưng hắn vẫn vội cứu người trước đã, không thèm để ý gì đến những chuyện khác, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô gái kia.
Chiếc xe kia dừng lại, lập tức có một người ngồi ghế lái chạy đến.
- Dừng tay! Anh đang làm gì thế?
Lâm Phi ngẩng đầu, phát hiện ra người đuổi theo hắn khi nãy lại là một cô gái xinh tươi trẻ trung!
Cô gái này ít nhất cũng cao đến một mét bảy ba, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, rẽ đều sang hai bên, ôm lấy khuôn mặt trắng ngần. doc truyen tai . Đôi mày liễu cong cong, rủ xuống đôi mắt sáng trong vừa lạnh lùng vừa kiên định.
Áo phông đen, quần jeans sáng màu, đường cong lượn sóng như một nữ thần được tạc ra.
Đây là một cô gái với vẻ đẹp cổ điển, toàn thân toát lên hương vị của một cô gái phương Đông. Nhưng vóc dáng chuẩn không cần chỉnh này... lập tức một loại cảm xúc muốn thưởng thức cái đẹp lại dâng lên mãnh liệt, khiến người ta khó mà dời mắt đi được.
Nhưng dù cho cô gái này có đẹp tới đâu đi nữa thì Lâm Phi cũng chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.
Hắn quay lại nhìn cô gái vừa bị mình cởi tung cúc áo, áo ngực cũng bị cởi bỏ, rồi lại nhìn vị trí mà tay mình đang đặt, hắn chắc chắn là mình bị hiểu lầm rồi, nhưng chẳng còn tâm tư đâu mà giải thích nữa, hắn chỉ nói:
- Tiểu thư, cô tin hay không thì tùy, tôi chỉ đang giúp cô gái này thôi.
- Hừ, vừa nãy chính ánh lái xe giúp đám cướp thổ phỉ kia bỏ trốn, bây giờ còn nói nhăng nói cuội, anh định lừa ai hả? Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta thấy nửa đêm canh ba mà có gã đàn ông lại giúp phụ nữ như thế này đấy!
Cô gái xinh đẹp kia tất nhiên không tin, lúc cô thấy hai gã kia bỏ chạy liền lập tức dò dẫm tới gần Lâm Phi.
Trên thực tế, chỉ cần là một người bình thường thì sẽ đều không tin những gì Lâm Phi nói.
Muốn trách chỉ có thể trách khuôn mặt xinh đẹp và đường cong nóng bỏng của cô gái này thôi, cùng là phụ nữ với nhau còn khó mà không rung động, một gã đàn ông bình thường làm sao có thể nhịn được...
Lâm Phi bất đắc dĩ đứng dậy, nheo nheo mắt. Hắn biết là cô gái này muốn ra tay với mình.
Hắn còn tưởng cô gái này sẽ gào ầm lên cơ đấy, đúng là hơi ngạc nhiên.
Quả nhiên, cô gái kia nghiến răng, nâng cặp đùi thon dài xinh đẹp lên mang theo những đợt gió lạnh thấu xương, tung cú đá về phía Lâm Phi.
Lâm Phi thấy cú đã này của cô ta, mặt không biến sắc, trong lòng thầm nghĩ: Kỹ xảo này là dùng để chiến đấu sao? Rốt cuộc cô gái này có lai lịch thế nào đây?
Cùng lúc đó, Lâm Phi chậm rãi đón lấy cú đá.
Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, trừng đôi mắt dễ thương lên, không dám tin rằng gã này lại dễ dàng đỡ được cú đá của cô như vậy!
Ngay cả bội đội đặc chủng cũng không đỡ được một cách dễ dàng như thế. Gã này đúng là kỳ quái, lẽ nào hắn cũng ở trong đám người của Lâm An?
Hôm nay cô đi điều tra manh mối của bản án, kết quả là phát hiện ra cửa sau một khách sạn có một cô gái hình như vừa uống say, bị hai gã đàn ông bắt cóc, cho vào bao tải.
Cô vội vàng chạy từ cao ốc đối diện xuống, muốn đuổi theo bọn chúng, không ngờ hai gã đó lại ngồi lên taxi, cô liền chạy về lấy xe của mình đuổi theo.
Những việc xảy ra sau đó là như vậy.
- Hừ, rốt cuộc cũng lộ rõ nguyên hình rồi hả?
Cô gái cười lạnh, nói.
Lâm Phi thấy kỳ lạ:
- Nguyên hình gì?
- Còn giả vờ nữa? Không những buôn lậu thuốc phiện, lại còn bắt cóc phụ nữ.
Cô gái khinh thường nói.
Buôn lậu thuốc phiện? Sao tự nhiên lại thành ra như thế?
Nhưng Lâm Phi phản ứng rất nhanh, hắn suy tư:
- Cô là...cảnh sát?

Chương 2: Bông tai bạc

Chương 2: Bông tai bạc

Hai gã sừng sờ một lúc, sau đó gã mặt vuông cười nói:
- Tiểu tử, mắt mày là mắt chó hay sao, hay là đầu óc có vấn đề rồi? Không biết hai anh em bọn tao là ai hả?
- Không cần biết các anh lên xe từ đoạn nào, ngồi taxi là phải trả tiền, của hai anh tổng cộng là 275 tệ, hơn nữa vừa nãy tôi vượt ít nhất là ba lần đèn đỏ, tiền phạt ít nhất cũng phải hơn tám trăm tệ. Tổng cộng là hơn một nghìn, số lẻ tôi không tính nữa, tính tròn cho các anh một nghìn, thế nào, tôi lấy thế đã hợp lý chưa?
Lâm Phi rất hào phóng vỗ vỗ ngực.
Hai gã kia phá lên cười, gã đầu trọc nói:
- Đúng là đồ đệ phái tà môn rồi. Hai bọn tao không tha cướp của mày thì thôi, coi như mày gặp may rồi, còn dám lừa bọn tao hả?
- Đây là thành quả của lao động, không phải là cướp bóc. Hai vị giúp cho đi, làm ca đêm cũng chẳng dễ dàng gì, tôi còn đang phải cố đi kiếm tiền trả tiền nhà tháng này đây.
Lâm Phi vẫn tỏ ra vô cùng nhã nhặn.
- Mẹ kiếp, mày là ai mà tao phải lo tiền nhà ày! Nếu không phải mày lái xe giỏi thì mẹ kiếp, vừa nãy tao đã đâm chết mày rồi! Cút ngay!
Gã mặt vuông hùng hùng hổ hổ quát ầm lên, nói xong liền bỏ đi.
Lâm Phi không còn giữ lịch sự nữa, chặn chúng lại, chau mày nói:
- Chúng mày đừng có mà dọa tao. doc truyen tai . Rốt cuộc có trả tiền không?
- Ơ, sao, còn tức giận cơ à? Đầu mày toàn bã đậu à? Mày nghĩ là anh em bọn tao không dám giết người à?
Gã mặt vuông kia lại rút con dao găm ra, huơ huơ trước mặt, thản nhiên nói:
- Nói thật ày biết, bọn tao không có tiền, tao đếm đến ba, mày mà không biết điều cút ngay đi cho tao, tao đâm chết mày luôn.
Lâm Phi rất bình tĩnh, dường như không để ý đến lời uy hiếp kia, có điều hắn tỏ ra rất bất đắc dĩ, đứng yên không nói gì.
- Một...hai...
Gã kia thấy Lâm Phi đứng lì ở đấy không chịu đi, cuối cùng gã điên lên, siết chặt con dao, đâm thẳng vào ngực Lâm Phi!
- Ba! Mày đi chết đi!
Đúng lúc gã kia tưởng rằng cao dao đó sẽ đâm thẳng vào ngực thì đột nhiên tay phải hắn bị một ngón tay điểm mạnh một cái.
Bàn tay gã như bị điện giật, vội buông dao xuống, con dao vừa rơi ra, Lâm Phi lập tức đưa tay trái ra đón lấy.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai gã kia còn chưa kịp định thần lại xem chuyện gì xảy ra thì đã phát hiện thấy con dao nằm trên tay lâm Phi.
Gã mặt vuông còn đang giữ chặt lấy cổ tay, cảm giác đau đớn vô cùng.
Lâm Phi vứt con dao ra bãi đất trống phía xa, sắc mặt vẫn không đổi, đưa tay ra trước mặt hai gã kia.
- Hay là để tao đếm đi, tao đếm đến ba mà chúng mày không trả tiền thì tao sẽ tự móc túi chúng mày ra lấy tiền.
Hai gã kia liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Bọn chúng cũng không phải thằng ngu, chúng từng gặp phải nhiều cao thủ.
Tốc độ và thủ đoạn của Lâm Phi như vậy, tuyệt đối không phải là cái mà lái xe bình thường có được!
- Một...hai...
Ánh mắt hai gã giao nhau, chúng đều nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhất thiết vì một món tiền nhỏ mà làm chậm trễ việc ông chủ giao phó.
- Đưa! Bọn tao đưa là được chứ gì!
Hai gã kia móc túi, lấy ra mấy đồng tiền lẻ nhăm nhúm.
Lâm Phi lại trở lại vẻ mặt hiền lành ban đầu:
- Ai nha, Các người đưa sớm có phải tốt hơn không, chúng ta đều là những người lăn lộn ngoài xã hội để kiếm miếng cơm manh áo, không cần thiết phải làm loạn lên ất vui như thế chứ...
Nói xong hắn cười híp mắt, nhận tiền rồi bắt đầu đếm.
- Ở đây chỉ có một trăm hai mươi tệ thôi, còn thiếu tám trăm tệ nữa.
Lâm Phi ngẩng lên nhìn ra phía sau gã đầu trọc.
Gã đầu trọc xoa xoa cái đầu trọc lốc của hắn, rồi lắc lắc đầu:
- Tôi không mang tiền.
Gã mặt vuông nói:
- Người...anh em này, nếu không cho bọn ta nợ, sau này sẽ trả bù cho anh.
- Thế làm sao được, anh đã nghe thấy chuyện đi taxi mà ký sổ nợ bao giờ chưa?
- Vậy làm sao bây giờ...
Gã đầu trọc bất lực nói.
Lâm Phi híp híp mắt, liếc nhìn chuỗi vòng bạc trên ngực gã đầu trọc:
- Đấy là bạc hả? Nếu không lấy cái đấy thế chấp cho tôi cũng được? Hoặc là tôi không lấy tiền nữa, anh đưa sợi dây chuyền này cho tôi.
Gã đầu trọc đỏ bừng mặt, hắn tức giận nói:
- Mày đừng có mà khinh người quá đáng! Đừng có tưởng là bọn tao sợ mày!
- Làm sao lại nổi nóng nữa rồi...không phải tôi đang thương lượng với các anh hay sao.
Lâm Phi thầm nói.
- Anh bạn này, khả năng chịu đựng của bọn ta có hạn thôi, anh mà làm lỡ thời gian của bọn ta như thế, đừng trách bọn ta liều mạng.
Gã mặt vuông nói.
Lâm Phi vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, bất lực nhìn hai gã:
- Thực sự không đưa sợi day chuyền cho tôi được ah? Vậy có cái gì khác đáng giá không? Thắt lưng hàng hiệu? À, đúng rồi, cái bông tai kia bằng vàng hay bằng bạc thế...
Hai gã kia lửa giận bừng bừng bốc lên, bọn chúng cảm thấy Lâm Phi cứ nhìn chằm chằm bọn chúng như đang nhìn người chết, muốn lột hết mấy thứ đáng giá trên xác người chết không bằng.
- Thật là khinh người quá đáng! Anh Trung, hai anh em mình giết nó đi!
Gã đầu trọc đặt bao tải xuống đất, siết tay thành nắm đấm, lên gân lên cốt, toàn thân hắn như hạt đậu đang nảy mầm, ầm ầm rung chuyển.
Gã mặt vuông cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, bọn chúng lăn lộn ngoài xã hội, nếu cứ mỗi lần bị đè đầu cưỡi cổ mà cũng phải nhịn thế này thì về nhà nghỉ hưu đi cho rồi!
Huống hồ lần này đối phương chỉ là một thằng lái xe thuê, dù có tập võ biết chút công phu thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của cả hai bọn chúng!
Thấy hai gã kia siết tay lại, muốn xông lên, Lâm Phi đau đầu nói:
- Sao cứ muốn động thủ như thế chứ, có gì từ từ nói.
- Đi gặp Diêm Vương mà nói!
Gã mặt vuông xông lên, tung chân đá mạnh.
Lâm Phi nhích chân, tránh cú đá, ba ngón tay gõ nhẹ lên bắp đùi hắn. Gã kia hét thảm thiết, bắp đùi hắn như có vật nặng đè xuống, chỉ muốn nổ tung ra!
Còn tên đầu trọc kia nhân cơ hội đó lẻn ra sau lưng Lâm Phi, đập cùi chỏ vào gáy Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi khẽ nhún vai, dường như hắn còn có mắt sau gáy, kéo cái tay đang định thúc vào gáy hắn rồi tiện thế quăng lên trước, dùng bả vai đập lên đỉnh đầu hắn!
- Ngao!
Gã đầu trọc phát ra tiếng kêu thảm thiết như con heo bị chọc tiết, cánh tay của hắn đã đứt làm đôi!
Một kẻ đứng không vững, một kẻ bị phế đi cánh tay, tất cả chỉ trong vòng ba giây.
Hai gã sợ hãi nhìn Lâm Phi, thực sự không thể nào tin được, không thể ngờ rằng bọn chúng là dễ dàng bị một tên lái xe nhãi nhép đánh cho thê thảm thế này!
- Tôi hỏi lần cuối cùng, có đưa dây chuyền không?
Lâm Phi lần này không khách khí với bọn chúng nữa, trực tiếp cưỡng bức.
Gã mặt vuông đưa mắt liếc nhìn gã đầu trọc, ý bảo hắn tạm thời phải bảo vệ tính mạng đã.
Gã đầu trọc bất đắc dĩ phải tháo sợi dây chuyền ra đưa cho Lâm Phi.
Trái tim gã đang tan ra từng mảnh, sao hôm nay xui thế không biết!
Đã quá nửa đêm còn loạn cả lên, trên đường về ngồi lên taxi chạy trốn, kết quả là bị gã tài xế hành cho ra nông nỗi này!
Lâm Phi lập tức cười hì hì, hắn ước lượng xem sợi dây này nặng bao nhiêu. Lần này cũng xem như kiếm được rồi, có điều hơi phiền chút thôi, nhưng ít ra có thể trả tiền thuê nhà rồi.
- Người anh em, hai anh em bọn ta không đấu lại được ngươi, bây giờ đã đi được chưa?
Gã mặt vuông nén giận, cố gắng tỏ ra bình thản hỏi.
Lâm Phi khoát khoát tay:
- Đi đi!
Hai gã khẽ thở phào, quay lại định lấy cái bao tải, tuy đã bị thương nhưng vẫn phải cố chống đỡ.
Nhưng đúng lúc bọn chúng định quay lại thì ánh mắt Lâm Phi cũng toát lên một tia hàn khí, nụ cười trên mặt cũng tan biến.
Hai cánh tay hắn như móng vuốt quỷ, chĩa đến gáy hai gã kia.
- Ây...
- Ây...
Hai gã đó còn chưa kịp định thần lại, lập tức rên lên, phía sau ót bị ngón tay của Lâm Phi túm lấy, như bị con gì mổ, sau đó ngã nhào xuống.
Lâm Phi lấy chân đá đá hai gã to con đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, thở dài nói:
- Không ra tay thì thôi, đã ra tay rồi thì không thể để các người để lộ tin tức gì được.
Lâm Phi tự nhủ thầm rồi đi đến chỗ cái bao tải.
Hắn do dự một lúc rồi tháo sợi dây thừng buộc trên miệng bao, mở bao ra.
Mùi nước hoa thoang thoảng hòa cùng mùi rượu xông lên mũi hắn.
Đợi đến khi nhìn rõ bên trong là “thứ gì”, ánh mắt hắn lóe lên theo kiểu “quả là như thế”.
Trong bao là một cô gái!

Chương 1: Mai mối

Chương 1: Mai mối

Nửa đêm, trăng sáng vằng vặc.
Thành phố duyên hải phía Đông Nam Lâm An về đêm yên tĩnh, quạnh quẽ, khác hẳn sự phồn hoa náo nhiệt ban ngày.
Những ánh đèn trong thành phố tựa như hàng ngàn vì sao sáng, có nét giống như lòng người không đáy, những ý đồ tư lợi nhen nhóm, làm u ám trầm mặc cả bầu trời đêm.
Một chiếc xe taxi hiệu Jetta cũ kỹ màu xanh lam rẽ từ đường Tân Giang sang, từ từ đi tới khách sạn xa hoa trụy lạc phía trước.
Người lái xe taxi là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đầu húi cua, mặc chiếc áo trắng bằng vải bông ngắn tay và một chiếc quần jeans loại hàng chợ.
Mặt mũi hắn cũng không đến nỗi xấu xí, da bánh mật, lông mày rậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng. Dưới cằm lún phún râu, tăng thêm vài phần nam khí.
Đèn đỏ khoảng 30 giây, thanh niên kia đạp phanh, dừng xe lại.
Hắn móc bao thuốc lá Đại Tiền Môn vỏ mềm hai tệ ra, đốt một điếu rồi ngậm lên hút, một tay chống vào cánh cửa, một tay đặt lên hộp số, gõ nhịp theo tiết tấu bài hát trong radio.
Bây giờ là tháng năm, ở phía nam Lâm An thời tiết đã vào hạ, dù là ban đêm nhiệt độ cũng mười mấy hai mươi độ.
Buổi tối mở cửa xe ra cho gió lạnh thổi vào cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền xăng bật điều hòa.
Lúc này, chiếc điện thoại Nokia đen trắng màu xám bạc bên cạnh hắn vang lên tiếng chuông “reng reng” già cỗi. Hắn nhận điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu cười không hề tương xứng với tuổi của hắn.
- Anh Liễu, có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia là giọng khàn khàn của lão Liễu, lão cười nói:
- Lâm Phi à, không có chuyện gì gấp lắm, chỉ là chị dâu cậu bảo ngày mai mời cậu tới ăn tối, nha đầu Cảnh Lam kia về rồi, lúc trước có nói muốn giới thiệu hai người với nhau mà, phải không?
Thanh niên kia khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Anh Liễu, em thấy không cần đâu, con gái anh là tiến sĩ, cái kẻ không học không hành như em làm sao mà xứng với cô ấy được?
- Haiz, cậu đừng có nhắc đến cái học vị tiến sĩ giẻ rách kia nữa! Mấy năm nay nếu nhà anh không phải là chu cấp cho con nha đầu đó đi học đến mức nghèo rớt mồng tơi thế này thì đâu đến mức tiền chữa bệnh cho chị dâu cậu cũng phải giật gấu vá vai vay chỗ này mượn chỗ kia, còn phải phiền cậu đi làm thêm ca đêm để kiếm tiền đâu.
Lão Liễu thở dài, buồn bực nói.
Lâm Phi thờ ơ nói:
- Có gì đâu, dù sao không đi làm thay anh thì cái người không bằng không cấp như em cũng chỉ có đến công trường làm việc thôi. Đi làm thay anh còn kiếm được nhiều hơn.
- Tiền nhà tháng này của cậu có đủ không? Nếu không đủ anh ượn mấy trăm?
- Không cần đâu, nhà anh đang khó khăn như vậy, làm sao em vay anh được.
Lâm Phi nói.
- Ha ha, anh thích cái tính nganh ngạnh ương bướng của cậu đấy, nói thật với cậu, dạo này đúng là tình hình kinh tế khó khăn thật. Nhưng dù sao thì anh với chị dâu cậu cũng phải cảm ơn cậu. Con nha đầu Cảnh Lam kia kén chọn lắm, sắp hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà còn chưa có bạn trai. Nếu nó đã không vừa mắt mấy kẻ thiếu gia nhà giàu kia thì cứ giới thiệu nó cho cậu, tính cách cậu thì không có gì để nói rồi, còn kiên trì nhẫn nại, anh với chị dâu cậu đều rất quý cậu. Cho dù lúc đầu Cảnh Lam không muốn nhưng anh với chị dâu cậu mà bắt nó gặp thì cũng không vấn đề gì đâu! Đến khi nó thấy cậu tốt thế nào rồi thì tự nó sẽ vui vẻ mà đồng ý thôi.
Lâm Phi thấy vợ chồng lão Liễu thật lòng muốn tác hợp cho hắn và Cảnh Lam, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Dù sao hắn cũng không muốn phụ lòng tốt của họ, coi như đến gặp mặt ăn một bữa cơm cho xong thôi.
Đèn xanh, Lâm Phi đặt điện thoại xuống rồi đi tiếp.
Vừa mới đi được một đoạn bỗng có hai gã cơ bắp cuồn cuộn đang chạy từ trong ngõ ra, một tên vác cái bao tải lớn phía sau.
Nhìn thấy xe taxi, một tên mặt vuông chữ điền nhảy ra, chặn xe lại.
Lâm Phi dừng xe, liếc nhìn cái bao tải kia, cảm thấy có chút lạ lùng.
Gã đầu trọc vác bao tải đang đứng phía sau lập tức mở cốp xe, bỏ bao tải vào.
Sau đó, cả hai lần lượt ngồi vào xe.
- Hai vị đại ca đi đâu?
Lâm Phi nhã nhặn hỏi, nhanh chóng mở đồng hồ tính cây số.
- Đến cao tốc S4! Nhanh lên!
Gã mặt vuông có vể rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào cái ngõ nhỏ kia.
Lâm Phi gật gật đầu, chậm rãi nổ máy đi.
- Cái xe giẻ rách này là xe điện hả? Chân mày đang đạp phanh hả? Mày có biết lái xe không đấy? Đi nhanh lên!
Gã mặt vuông tức giận hét lên.
Lâm Phi cười gượng, chỉ vào camera giám sát ở cột đèn xanh đèn đỏ phía trước:
- Đại ca, ở đây là nội thành, có quan sát hình ảnh, chạy quá tốc độ là bị phạt đấy.
Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ trong ngõ nhỏ vừa nãy lao ra, dần đuổi kịp xe taxi của Lâm Phi!
- Mẹ kiếp!
Gã mặt vuông thấy không ổn, liền rút con dao ngắn sắc nhọn từ sau lưng ra, chĩa vào eo Lâm Phi, đe dọa:
- Tao đang vội, còn nói nhảm nữa tao đâm chết! Mày muốn tiền hay muốn sống hả?
Lúc này, gã đã lộ ra bộ mặt hung thần ác thú, hai mắt hằn lên hung quang như hai quả chuông đồng.
Lâm Phi không sợ, nhưng thấy phiền phức:
- Được rồi, tôi lái nhanh hơn là được chứ gì.
- Không được để cho cái xe đằng sau đuổi kịp! Đạp ga lên mức lớn nhất đi!
- Được rồi, nhưng tay anh đừng có run đấy, con dao này sắc lắm nha!
Lâm Phi gật gật đầu, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
Ngay lập tức, chiếc taxi vượt đèn đỏ, lao như tên bắn, chạy thẳng đến đường cao tốc.
Nhưng chiếc xe màu đen đằng sau kia cũng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, nhưng có vẻ kỹ thuật lái xe của tài xế còn thua xa Lâm Phi, không thể nào rút ngắn khoảng cách được, thi thoảng lại phải giảm tốc độ để rẽ trái rẽ phải, mỗi lần như vậy lại kéo dài thêm khoảng cách.
Mấy phút sau đã đến cao tốc, gã mặt vuông thấy chiếc xe kia bị bỏ xa nhưng vẫn quyết đuổi theo liền tức giận nói:
- Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!
Lâm Phi nhăn nhó:
- Đại ca ơi, xe đã chạy đến tốc độ nhanh nhất rồi, có tăng ga cũng không nhanh hơn được nữa, nó còn chạy nhanh hơn tôi nghĩ.
- Mẹ kiếp! Đúng là đồ bỏ đi!
Gã mặt vuông nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc Lâm Phi đi qua các ngã rẽ rất nhanh, liền nói:
- Đến đường dưới cao tốc rồi rẽ phải, đi thẳng.
Lâm Phi ngoan ngoãn nghe theo, đi được một đoạn rồi xuống cao tốc, rẽ phải, đến một khu công nghiệp đang phát triển.
Đoạn đường xi măng trong khu công nghiệp vào ban đêm rất vắng vẻ, ngoài ánh đèn chiếu vào khu sản xuất ra thì dường như nơi đây không có chút dấu vết gì khác.
Sau một hồi rượt đuổi trên đường cao tốc, chiếc xe màu đen kia hình như đã đuổi đến gần, dường như chúng có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Hai chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường, bụi bay mù mịt.
- Ngươi rẽ loằng ngoằng, cắt đuôi cái xe kia đi!
Gã kia ra lệnh.
Lâm Phi chẳng ngại ngần gì, lái như thế còn có thể kiếm thêm ít tiền.
Cứ kẻ đuổi người chạy như vậy, vòng vo rẽ hướng này, quặt hướng khác một hồi, cuối cùng cái lẽ kia cũng bị tay lái lụa Lâm Phi cắt đuôi.
Cuối cùng, xe đã ra khỏi khu công nghiệp, rẽ vào một khu đất trống nơi công trường đang thi công ở ngoại ô. doc truyen tai . Hai gã kia không thấy bóng dáng của chiếc xe đằng sau đâu nữa, sắc mặt trở lên vui vẻ. Gã mặt vuông hài lòng nói:
- Tiểu tử, kỹ thuật lái xe của mày cũng được đấy, lão tử cũng hài lòng, dừng xe đi.
- À, được.
Lâm Phi cười cười, dừng xe xuống bên đường.
Hai gã kia cũng không nói thêm gì nhiều, xuống xe, vòng ra cốp xe lấy chiếc bao tải vừa nãy, tên đầu trọc vác lên lưng, chuẩn bị đi.
Lâm Phi thấy vậy, lập tức xuống xe, ngăn hai gã lại, đưa tay ra, lịch sự nói:
- Hai vị đại ca, hình như hai người quên trả tiền xe.

Vụ sát hại cả gia đình: "Khám mặt mình, xem giả tạo đến đâu?"

Vụ sát hại cả gia đình: "Khám mặt mình, xem giả tạo đến đâu?"
Thứ Sáu, ngày 23/01/2015 14:35 PM (GMT+7)
Đó là 2 câu thơ trong chia sẻ cuối cùng của cô học trò Nguyễn Thị Thủy trên Facebook, nạn nhân trong vụ sát hại một gia đình ở thôn Ia Tang, xã Kla (Đức Cơ, Gia Lai) rạng sáng ngày 21.1
Tin tức An ninh hình sự cập nhật liên tục tại TIN TUC 24H.
Tin điều tra những vụ trọng án, kỳ án, trùm tội phạm bị phap luat truy nã. Video nhat ky 141 đồng hành cùng phá án cực nhanh, cực HOT...

Chia sẻ cuối cùng trên Facebook của Nguyễn Thị Thủy kết thúc vào ngày 31.12.2014. Trong đó, có một bức hình ghi 4 câu thơ bằng mực đỏ, chữ rất đẹp vào ngày 27.12.2014.

Học đi anh…

Mai này làm bác sĩ

Khám mặt mình

Xem giả tạo đến đâu

 Vụ sát hại cả gia đình: "Khám mặt mình, xem giả tạo đến đâu?" - 1

Một số hình ảnh chia sẻ của em Thủy trên Facebook.

Cô học trò xinh đẹp, ngoan hiền, 12 năm liền là học sinh giỏi và là thành viên trong đội tuyển thi học sinh giỏi cấp tỉnh đã bị sát hại bằng một nhất đâm thấu tim.

 Vụ sát hại cả gia đình: "Khám mặt mình, xem giả tạo đến đâu?" - 2

Con dao xếp nghi dùng để đâm chết hai cha con anh Cường, em Thủy hung thủ để rớt lại hiện trường.

Hôm qua, 22.1, hàng cờ tang rủ xuống, khắp nơi một màu tang tóc, hàng xóm, láng giềng ở thôn Ia Tang, xã Ia Kla (Đức Cơ, Gia Lai), đồng nghiệp của anh Nguyễn Văn Cường (56 tuổi) ở Công ty 74 (Binh đoàn 15) và thầy cô giáo, các bạn của em Nguyễn Thị Thủy (18 tuổi) học sinh lớp 12C1 Trường THPT Lê Hoàn vẫn chưa hết bàng hoàng khi hay tin gia đình anh Cường bị cướp tấn công. Hàng nghìn người dân địa phương đã đưa linh cữu của hai cha con anh Cường, em Thủy về nơi an nghỉ cuối cùng.

Mới đây thôi, bạn bè vẫn còn đi học cùng, vậy mà nay Thủy đã vĩnh viễn ra đi. Em Lê Ngọc Ngân bạn thân của em Thủy kể. “Chúng em thân nhau lắm, bình thường hay kể cho nhau nhiều chuyện về học hành về những ước mơ sau này của mình. Bạn Thủy cũng hay ra nhà em chơi... Vậy mà giờ bạn ấy không còn nữa. Em chỉ muốn Công an bắt được kẻ làm hại gia đình bạn em thật sớm”- Ngân nói.

“Nửa đêm nghe người dân hô hoán thì đến sự việc cũng đã rồi. Chỉ biết cùng mọi người giúp việc và chuẩn bị lo hậu sự cho hai cha con anh Cường và cháu Thủy. Gia đình anh Cường sống hòa thuận với mọi người, chưa bao giờ to tiếng hay xích mích với hàng xóm. Thương nhất là con bé Thủy vẫn còn học cấp 3, cháu còn trẻ quá”- Một người dân địa phương chia sẻ.

Trưa ngày 21.1, thi hài anh Nguyễn Văn Cường và cháu Nguyễn Thị Thủy được đặt nằm cạnh nhau trong chiếc xe tải được chuyển về gia đình để tổ chức an táng. Bên trong xe, những người thân khóc ngất vì nỗi đau quá lớn, đột ngột. Chị Phan Thị Mão vợ của anh Cường được chuyển từ Bệnh viện Quân y 211 (Quân đoàn 3) về Bệnh viện Quân y Binh đoàn 15 để tiếp tục điều trị.

Trước đó Bác sỹ, Đại tá Đinh Trung Kiên, Chủ nhiệm Khoa ngoại chung B3, Bệnh viện Quân y 211 cho biết: "Bệnh nhân Mão nhập viện lúc 2h45' sáng nay. Trên người chị Mão có tới 11 vết thương do đâm chém, trong đó vết nặng nhất là ở bàn tay vì ảnh hưởng đến gân và cơ. Các vết thương còn lại chỉ ở các phần mềm, không mất máu nhiều. Hiện nay tình hình sức khỏe của chị Mão ổn định. Chỉ bị sốc về tinh thần".

Tang thương bao trùm lên gia đình yến ấm. Những người dân ngôi làng yên bình không khỏi bàng hoàng về vụ việc. Ai cũng bức xúc vì sự tàn nhẫn của những kẻ mất nhân tinh và cầu mong cơ quan chức năng sớm tìm ra hung thủ để đền tội.

Đã theo dõi nhiều ngày?

Những chứng cứ, tình tiết mới liên quan đến vụ cả nhà bị cướp tấn công, 4 người thương vong ở thôn Ia Tang, xã Ia Kla (Đức Cơ, Gia Lai) rạng sáng ngày 21.1 cho thấy, việc tấn công gia đình anh Nguyễn Văn Cường đã được các hung thủ lên kế hoạch từ lâu. Bằng chứng là phía sau vườn tiêu nhà anh Cường, vẫn còn lại nhiều đầu tàn thuốc được bỏ lại.

Tại hiện trường vụ án, lực lượng điều tra đã thu được nhiều chứng cứ để lại,  gồm 1 con dao gấp màu đen, 1 mũ phớt màu đen, 1 áo khoác Adidas màu đen, ngoài ra trong túi còn có một gói thuốc “Con ó” Eagles, nhiều dấu dày dính máu. Phía sau nhà, hàng rào lưới B40 cũng bị hung thủ cắt để lấy lối đột nhập vào nhà...

Lời kể hãi hùng của chủ quán cà phê bị kẻ cướp cố sát

Lời kể hãi hùng của chủ quán cà phê bị kẻ cướp cố sát
Thứ Sáu, ngày 23/01/2015 19:23 PM (GMT+7)
"Tôi cố túm lấy sợi dây Toàn siết phía sau nới ra rồi nói: "Toàn, sao em lại siết cổ chị?". "Chị ơi, em nợ quá nhiều rồi. Bây giờ em làm liều, em giết chị thôi!", Toàn trả lời".
Tin tức An ninh hình sự cập nhật liên tục tại TIN TUC 24H.
Tin điều tra những vụ trọng án, kỳ án, trùm tội phạm bị phap luat truy nã. Video nhat ky 141 đồng hành cùng phá án cực nhanh, cực HOT...

Đó là lời kể rùng rợn của chị Nguyễn Thị Trúc Linh (35 tuổi, chủ quán cà phê Linh Nhi, xã Ia Der, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai), người may mắn thoát chết nhờ chồng cứu sống sau vụ cướp xảy ra tại nhà riêng vào chiều 20.1.
 Lời kể hãi hùng của chủ quán cà phê bị kẻ cướp cố sát - 1

Chị Linh đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Gia Lai, trên cổ còn nhiều vết bầm tím.


Chiều 22.1, tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Gia Lai (nơi chị Linh đang điều trị), trên cổ chị Linh vẫn còn nhiều dấu vết siết bầm tím. Gương mặt phờ phạc vẫn chưa hết bàng hoàng, chị Linh kể về những giây phút hãi hùng đối diện với tử thần, khi kẻ thủ ác dùng dây siết cổ chị cho đến chết ngất.

Chị Linh kể: "Khoảng 15h30 ngày 20.1, khi chồng tôi vừa đi ra ngoài thì Toàn bước vào quán cà phê, hỏi "anh Bảy đâu rồi?" (tên thường gọi của anh Trịnh Xuân Tân, 44 tuổi, chồng chị Linh - PV). Tôi trả lời là "anh Bảy đi vắng, chắc lâu đó, em về đi". Lúc ấy có thằng em lên chơi, Toàn liền đi ra ngoài.

Khi thằng em về rồi thì Toàn cũng về luôn, tôi vào bếp nấu cơm đợi chồng về. Lúc ấy, cửa nhà vẫn mở. Tôi đang quay lưng ra phía sau thì có người quàng một vòng vào cổ siết chặt. Tôi lúc ấy biết là cướp rồi, cố quay lại nhìn xem ai, có chết cũng biết được người giết mình. Khi cố quay lại thì thấy thằng Nguyễn Hữu Toàn. Tôi cố túm lấy sợi dây Toàn siết phía sau nới ra rồi nói: "Toàn, sao em lại siết cổ chị?". "Chị ơi, em nợ nhiều quá nhiều rồi. Bây giờ em làm liều, em giết chị thôi!", Toàn trả lời. "Chị xin em, em muốn gì muốn bao nhiều chị tháo (vàng - PV) đưa cho. Chứ siết dzầy (vầy - PV) là chị chết đó Toàn", nhưng Toàn bảo "đến nước này thì không thể dừng được lại nữa".

Nhưng thần may mắn đã đứng về phía chị Linh, khi chồng chị là anh Trịnh Xuân Tân vừa đi sửa xe ô tô về đến nhà phát hiện vợ nằm dưới đất nên đã sơ cứu rồi đưa đi cấp cứu ngay sau đó.

Anh Tân kể: "Tôi sửa xe về nhà thì phát hiện vợ nằm dưới đất, mặt tím lịm, không thở nữa. Sờ thân thể vợ còn ấm nên tôi làm hô hấp, may mắn vợ tôi đã thở được. Lúc đó vợ tôi sợ không còn sống được nữa nên đã cố trăng trối: “Thằng Nguyễn Hữu Toàn giết em, cướp tiền, vàng rồi”. Thấy vợ mình đã tỉnh lại nên tôi khẩn cấp đưa vợ lên xe đưa cấp cứu. Trên đường chạy qua trụ sở Phòng Cảnh sát bảo vệ và cơ động (PC65, Công an tỉnh Gia Lai), tôi đã chạy vào báo tin về việc tên Toàn cố giết vợ tôi".

Anh Tân cũng cho biết: Chiều 20.1, sau khi xảy ra sự việc, phát hiện két sắt của gia đình có dấu hiệu bị mở. Tài sản gồm 12 triệu đồng, dây chuyền vàng 5 chỉ, lắc tay, nhẫn vàng, bông tai, đồng hồ và một số tài sản có giá trị trên người chị Linh cũng đã bị lấy đi.

Anh Tân và chị Linh cho biết, Nguyễn Hữu Toàn trước đây thường hay uống cà phê tại quán cà phê Linh Nhi.

Gia đình anh Tân đã cung cấp một tờ giấy mà gia đình nói Toàn đã viết ghi nợ, với nội dung: Nguyễn Hữu Toàn (hiện đang công tác tại Phòng PC65 Công an Gia Lai, Số bảng tên 380-114) vay nợ anh Tân ngày 1.12.2014 số tiền 23 triệu đồng.

Vụ “sàn giao dịch” cần sa trên mạng: “Dân buôn” rút lui

Vụ “sàn giao dịch” cần sa trên mạng: “Dân buôn” rút lui
Thứ Bảy, ngày 24/01/2015 09:05 AM (GMT+7)
Sau khi Báo NTNN đăng loạt bài phản ánh hoạt động giao dịch bất hợp pháp của VNS 420, ngày 22.1, các admin (quản trị viên) đã đổi tên nhóm, thông báo ngừng mua bán cần sa.
Tin tức An ninh hình sự cập nhật liên tục tại TIN TUC 24H.
Tin điều tra những vụ trọng án, kỳ án, trùm tội phạm bị phap luat truy nã. Video nhat ky 141 đồng hành cùng phá án cực nhanh, cực HOT...

 Vụ “sàn giao dịch” cần sa trên mạng: “Dân buôn” rút lui - 1
Admin Chuyên Cần đăng bài “lọc zích” sau nhiều diễn biến phức tạp mà VNS 420 đang phải đối mặt.
Trước khi thông tin về nhóm bị phanh phui, admin có "nick name" Chuyên Cần đã cẩn thận làm một đợt “thanh lọc” các thành viên trong nhóm để giữ lại những thành viên tin cậy. Chuyên Cần hy vọng sẽ loại bỏ được gần 2.000 tài khoản ảo rồi tiện thể “lọc xong là làm sự kiện ăn tết luôn cho anh em”.
Khi những hoạt động phạm pháp của nhóm bị PV NTNN đưa ra ánh sáng, quản trị nhóm này đã đổi tên thành "cho can sa". Đồng thời, quản trị viên tuyên bố "Tất cả các hoạt động mua bán cần sa trên page bị nghiêm cấm. Ai đăng tin mua bán cần sa thành phẩm sẽ bị xoá bài và chặn người dùng".

Các thành viên chủ chốt rút lui và rời khỏi nhóm nhằm bảo đảm an toàn của bản thân. Toàn bộ admin và các “tổng” đã xóa tài khoản Facebook.

Nhưng bên cạnh đó, cũng có thành viên cho biết vẫn tiếp tục hoạt động. "Tôi thấy danh sách khách của tôi đủ kín và tạo thêm thu nhập cho tôi. Tôi không cần pass (ám hiệu - PV) nên các bạn giữ chữ tín thì không cần phải rao nhiều mà lo bị sờ gáy"- một thành viên tên H.Q chia sẻ.

Đồng thời, hiện đã có thêm các nhóm mới được lập ra với mục đích lôi kéo các cựu thành viên đã rời VNS 420 gia nhập lại.

Phá đường dây đánh bạc 220 tỉ đồng do người Hàn Quốc cầm đầu

Phá đường dây đánh bạc 220 tỉ đồng do người Hàn Quốc cầm đầu
Thứ Bảy, ngày 24/01/2015 09:05 AM (GMT+7)
Ngày 23-1, công an tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu cho biết đang tiến hành bàn giao nhóm người Hàn Quốc và toàn bộ số tang vật liên quan đến vụ tổ chức đánh bạc trái phép cho Tổ công tác Cảnh sát Hàn Quốc dẫn giải về nước.
Tin tức An ninh hình sự cập nhật liên tục tại TIN TUC 24H.
Tin điều tra những vụ trọng án, kỳ án, trùm tội phạm bị phap luat truy nã. Video nhat ky 141 đồng hành cùng phá án cực nhanh, cực HOT...

Trước đó, ngày 21-1, Tổng cục cảnh sát (C50) đã phối hợp với Công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu tiến hành kiểm tra tại nơi cư trú của các đối tượng Hàn Quốc tại số 10, khu biệt thự Kim Dinh (phường Thắng Tam, TP Vũng Tàu) phát hiện 6 người Hàn Quốc gồm Im Seung Woo (SN 1980), Kim Seul Gi (SN 1991), Jung Bon Yong (SN 1982), Lee Yong Hu (SN 1983), Lim Young Jae (SN 1981), Han Seok Gyeong (SN 1981) đang sử dụng máy tính, điện thoại di động kết nối qua mạng để điều hành các website tổ chức cho công dân Hàn Quốc đánh bạc qua mạng internet.

 Phá đường dây đánh bạc 220 tỉ đồng do người Hàn Quốc cầm đầu - 1

Im Seung Woo và Lee Yong Hu bị bắt giữ

Khám xét hiện trường, cơ quan công an phát hiện và thu giữ nhiều máy tính xách tay, máy chủ, máy tính để bán, hàng chục thiết bị kết nối mạng internet và nhiều tài liệu giấy tờ ghi chép bằng tiếng Hàn Quốc liên quan đến hoạt động tổ chức đánh bạc.

Căn cứ các tài liệu, dữ liệu thu được, từ tháng 8-2014 đến nay các website đánh bạc do nhóm trên điều hành đã thu hút được gần 4.000 thành viên có địa chỉ IP từ Hàn Quốc, tham gia đánh bạc với số tiền khoảng 10 tỉ won (tương đương 220 tỉ đồng).

Đấu tranh khai thác, những người này khai nhận được một người Hàn Quốc tên Choi Hojun (SN 1976) đưa sang Việt Nam trả tiền và yêu cầu họ quản trị, điều hành các trang web tổ chức cho công dân Hàn Quốc đánh bạc trên mạng.

Ngày 21-1, Lãnh sự quán Hàn Quốc tại TP HCM có công hàm đề nghị Bộ Công an, Công an Bà Rịa-Vũng Tàu bàn giao nghi phạm và tang vật liên quan để cảnh sát Hàn Quốc dẫn giải về nước và xử lý theo đúng quy định của pháp luật.