-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

DOANH TRƯỞNG BẮN MỘT PHÁT Chương 2

DOANH TRƯỞNG BẮN MỘT PHÁT
Chương 2

“Rõ!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng nói cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía một chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này đang mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của một người đàn ông nào đó ẩn ẩn đứng phía sau.
Đó là……………..
Đôi mắt anh sắc bén mãnh liệt, khẽ nheo lại.
Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cuộc sống về đêm của thành phố S bắt đầu. Yểu Nhiên ngồi trong một quán thức ăn lề đường, khí phách uống cạn cả ly bia.
―― Ậc.
Cô nấc một cái, chỉ cảm thấy khắp người nhẹ nhàng dễ chịu!
Diệp Tống Tống từ từ nhai đâu phộng, liếc cô với vẻ khinh bỉ nói: “Không hiểu nổi sao Mục Thiếu Liên có thể chịu được cậu.”
Một cô gái có nhà cửa đàng hoàng vậy mà lại giống như một tên đàn ông say rượu, trước mặt nhiều người lại không biết giữ hình tượng!
“Này này, ai muốn anh ta nhịn.” Vẻ mặt vui sướng của Yểu Nhiên nhanh chóng biến thành vẻ mặt thối tha, đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn. Loại người khi nhìn ra bản chất thật của cô mà không muốn quen cô nữa thì cô đây cũng chẳng thèm!
Diệp Tống Tống hừ lạnh, lười cải cọ với cô: “Gần đây cậu bận rộn cái gì, hên là chúng ta ở chung một nhà mà đến cọng lông của cậu mình cũng không thấy.”
Vẻ mặt cô uất ức rót đầy ly bia: “Cấp trên có nhiệm vụ, nhưng khiến mình mệt chết.” Bận rộn chạy tới chạy lui theo dõi hơn 10 ngày, kết quả lại là công dã tràng! Nói đến chuyện này thì càng bực bội, mặc kệ là người đàn ông của nhân dân giải phóng quân, doanh trưởng bộ đội đặc chủng không quân gì đó đều làm cô giận tê tái!
Diệp Tống Tống cắn đầu đũa, đoạt lấy chai bia trong tay cô: “Trong bụng cậu một miếng thức ăn cũng không có còn ở đó uống cho nhiều, muốn làm thủng bao tử mình hả!” Cô và Yểu Nhiên là bạn từ nhỏ, lại còn học y nên theo bản năng rất nhạy cảm với mấy chuyện này. Gắp một đống thức ăn vào chén cho cô, Diệp Tống Tống ra lệnh: “Ăn.”
Yểu Nhiên gắp lên một cọng đậu hói: “Tống Tống, có ai nói với cậu là cậu rất thích hợp làm bác sĩ chưa?” Đầu tiên là tính phòng bệnh quá mạnh mẽ.
Diệp Tống Tống nhíu mày: “Rất nhiều người nói như vậy.” Cô cầm ly bia lên cũng thèm cụng ly uống luôn, giọng nói nhàn nhạt: “Tự mình cũng thấy như vậy.”
“…………..”Tống Tống cậu thắng. Mặt cô囧, ăn hết toàn bộ thức ăn trong chén.
Chủ đề nói chuyện giữa hai người con gái vĩnh viễn là không có giới hạn, mà chủ đề về đàn ông thì luôn đứng hàng đầu tiên.
“Mấy ngày trước mình gặp lớp trưởng thời đại học, chậc chậc cũng khá giỏi, vào bộ đội cũng là đoàn trưởng.” Yểu Nhiên đặt tay lên vai Diệp Tống Tống, ngửa mặt sụt sùi: “Quân đội là một nơi tốt, những người đàn ông trong đó mới là đàn ông đích thực.”
“Giống như Mục Thiếu Liên của cậu?”
“Đừng xúc phạm chữ thần thánh này được không!” Cô nổi giận, tên Mục Thiếu Liên kia rõ ràng đã vào hàng ngũ trung niên rồi mà còn mắc chứng ảo tưởng 20 nghiêm trọng!
“Thần Thánh?” Diệp Tống Tống cười nhạo, giơ khủy tay huých vào người cô nói: “Giải thích cho mình một chút, cái gì gọi là……….thần thánh?”
“Chiều cao đủ cao, khuôn mặt đủ nhìn, tính tình đủ tốt, chủ yếu nhất là…………” Cô lặng lẽ cười, hạ giọng nói: “Thân thể đủ mạnh!”
Diệp Tống Tống híp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu.
Cô cũng híp mắt, đáy mắt tỏa ra một tia sáng chói lóa.
―― bụp
Lúc này có tiếng đóng cửa xe lại từ phía sau.
Một người đàn ông mặc quân trang màu xanh xám của không quân đang chậm rãi mà vững vàng đi đến bàn của họ, tầm mắt dừng lại trên người Yểu Nhiên hiện ra một tia sáng đặc biệt rồi tan biến đi.
“Kỷ……………Kỷ………..”Diệp Tống Tống mở to miệng, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất khi nào cũng không biết.
Kỷ Ngân Viễn ngồi xuống bên cạnh Yểu Nhiên, cô chầm chẩm ngẩng đầu, đụng phải đáy mắt bình tĩnh của anh.
“Kỷ Ngân Viễn?” Cô xoa hai mắt của mình, nhưng vẫn là người đàn ông này. Bây giờ cô không phải ở trong quân đội mà, sao lại còn thấy người đàn ông này?!
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của cô, Kỷ Ngân Viễn tốt bụng giúp cô chắc chắn: “Là tôi, không phải giả.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Diệp Tống Tống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhìn ra hai người giống như quen biết nhau nên tay chân luống cuống đứng dậy nói: “Tôi đi gọi món ăn.”
“Sao anh lại ở đây?” Hiển nhiên là cô đã quên chuyện không thoải mái lúc sáng, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này không hợp với bộ quân trang đang mặc trên người anh.
“Trên xe nhìn thấy em nên bước xuống chào hỏi.” Anh tự nhiên cầm lấy chén đũa của cô, gắp miếng rau cho vào miệng.
“………….Anh đây là tới chào hỏi sao?”
“Uhm.” Anh uống một ngụm bia, tiếp tục tự nhiên dùng chén của cô. Yểu Nhiên không nhịn được nữa, đoạt lấy cái chén: “Chào hỏi xong rồi anh có thể đi.”
Ngừng lại động tác nhai nuốt, Kỷ Ngân Viễn đưa mắt nhìn cô.
Ưm…….Đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng, đột nhiên phát hiện khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, chưa lên tiếng mà cũng khiến cô sợ rồi.
Cũng may chỉ một giây sau anh không nhìn nữa, nghiêm túc uống canh, cô cầm lấy nửa chai bia còn lại uống cạn chai rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Thư Yểu Nhiên, em rất muốn biết thời gian huấn luyện của đoàn lính dù?” Kỷ Ngân Viễn cầm chén lên, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang thảo luận những món ăn trong bữa cơm này có hợp khẩu vị hay không.
“Không phải doanh trưởng đại nhân đã nói, đó là bí mật quân sự không thể tiết lộ à!” Cô tức giận trợn trắng mắt nhìn anh, thấy chai bia vừa mới khui liền muốn uống. Đáng ghét, vậy mà cô còn bị thuyết phục bởi cái đạo lý lớn kia của anh, cho rằng bản thân mình đang cố tình gây sự!
Anh giơ tay che lại miệng chai.
“Này!”
“Tôi có thể nói cho em biết, chỉ là…………..” Anh khẽ nhếch miệng, nụ cười của anh phảng phất như làn gió mát, lướt qua làm cô mất hồn bay theo làn gió đó.
Yểu Nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Tại sao Kỷ Ngân Viễn kêu cô lên xe thì cô lên?
Ánh sáng ngoài cửa xe sáng tối lưng chừng, giống như nước chảy thanh lọc khắp người, Yểu Nhiên nhìn con đường nhỏ vắng vẻ bên ngoài, bất đắc dĩ nói: “Doanh trưởng Kỷ, cần phải chạy nhanh lên một chút.”
―― người đàn ông này không phải là muốn dẫn cô đến một nơi vắng vẻ không có người đánh cô một trận chứ?!
Kỷ Ngân Viễn cho xe quẹo trái, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Tốc độ cao không nên đi đường này.” Giọng nói anh lành lạnh, chẳng biết tại sao lại có chút tiếc hận: “Em ở thành phố S này hai mươi mấy năm ngay cả một con đường mà cũng không nhận ra được?”
“…………” Trên trán cô nổi gân xanh, rất muốn cầm chiếc giày lên đánh anh. Anh mới không biết đường!
Cả hai người cứ như vậy mà im lặng , cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, hình như là đi tới đơn vị đại đội đặc chủng ở vùng ngoại ô, trong đầu cô hiện lên tia sáng kinh ngạc: “Đoàn lính dù có huấn luyện?”
“Xem ra em cũng không quá ngốc.” Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn cô đang vui vẻ lấy máy chụp hình trong túi ra: “Chỉ là không phải huấn luyện, là diễn tập quân sự.”
Động tác cô ngừng lại, trong lòng càng vui vẻ. Cái này rõ ràng là mạnh mẽ hơn mà, diễn tập quân sự, ba bốn tháng mới tiến hành một lần.
Xem ra…………cơ hội của cô cuối cùng cũng đến rồi!
Chiếc xe việt dã dừng lại trước cửa quân khu đoàn đại đội đặc chủng thành phố S, Kỷ Ngân Viễn xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, Yểu Nhiên cầm máy chụp hình đi theo sau anh, đi được mấy bước thì thấy mấy người mặc đồ rằn rì chạy tới đây, bước chân Kỷ Ngân Viễn cũng không dừng lại, anh ném chìa khóa xe cho người đi đầu, ra lệnh: “Lập tức lên đường.”

DOANH TRƯỞNG BẮN MỘT PHÁT Chương 1

DOANH TRƯỞNG BẮN MỘT PHÁT
Chương 1

Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh yêu quý của mình đá phăng cửa phòng doanh trưởng. Cô hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởng Kỷ, sao anh không nói cho tôi biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân sự!”
Người đàn ông ngồi phía sau bàn không thèm ngẩng đầu, tay cũng không ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phép lịch sự tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi thì trước tiên phải nói ‘Báo cáo’.”
“Anh!”
“Gọi nhầm rồi, phải giọi là ‘Doanh trưởng’.”
——— f*ck!
Thư Yểu Nhiên tức giận cực kỳ, suýt nữa thì cô đã đập ngay chiếc máy chụp ảnh của mình vào ót anh ta. Trưởng quan cái khỉ khô, cô đến đây là để công tác, cô có phải là lính của anh ta đâu cơ chứ, chẳng lẽ cô còn phải cúi đầu đứng nghiêm chào doanh trưởng nữa à?
Nằm mơ đi!
Thư Yểu Nhiên là một nhiếp ảnh gia mới của toàn soạn báo không quân của thành phố này. Để có thể chụp được tư thế oai hùng của binh lính không quân lúc huấn luyện làm đầu đề cho tờ báo, ngày nào cô cũng phải đến doanh trại bộ đội. Lâu lắm mới có một buổi huấn luyện nhảy dù, thế mà lại chẳng có ai báo cho cô để bây giờ cô đã bỏ lỡ mất rồi.
——— hừ, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã lỡ buổi huấn luyện này bởi vì ghét ai đó mà không chịu tiếp điện thoại của anh ta!
“Doanh trưởng Kỷ, bao giờ mới có buổi huấn luyện tiếp theo!” Thời gian đã qua sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, vấn đề bây giờ là làm thế nào cô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được đây.
Kỷ Ngân Viễn cúi đầu, trên cổ anh, cái yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống “Đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ.”
“Hả?!” Cô trợn trừng mắt, không thể tin vào tai mình “Thời gian huấn luyện mà cũng là bí mật quân sự à?”
“Sao anh không nói số lần đi toilet, căn tin có bao nhiêu cái bánh bao, bao nhiêu chén cháo trắng cũng là bí mật quân sự đi?!” Có nhầm không đấy, người này đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi!
Ngòi bút trên giấy hơi ngừng lại, Kỷ Ngân Viễn thở dài một hơi: “Đồng chí Thư, tái phạm cùng một lỗi sẽ bị nhốt đấy.”
Đừng có dùng cái giọng tiếc hận này nói chuyện với tôi!
Thư Yểu Nhiên nắm chặt bàn tay, giọng điệu bắt đầu không tốt: “Doanh trưởng kỷ, lúc trước chính mồm anh đã đồng ý cho tôi quay chụp, thế mà bây giờ lại không nói cho tôi biết, anh đổi ý rồi hả?”
Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, đan tay lại gác lên bàn “Tôi cho em cơ hội, có nắm được hay không là việc của em. Buổi huấn luyện không chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại và kiên trì mà nó còn để thử thách sức phán đoán khi họ gặp được quân cứu viện.”
Một đống đạo lý đổ ập xuống đầu Thư Yểu Nhiên làm cô có hơi choáng váng, gì cơ, tự nhiên lại đứng đắn như vậy làm gì!
Thấy cô nghẹn lời, bên môi anh hiện lên nét cười mà người ta khó có thể nhận biết: “ Lúc chấp hành nhiệm vụ, không thể chờ riêng một người vắng mặt được. Người có công tác chạy đua với thời gian như em chắc chắn phải biết rõ bốn chữ ‘Tranh thủ thời gian’ đúng không.”
“…………..Thế nhiệm vụ mà toàn soạn gia cho tôi thì biết làm thế nào?” Có lẽ cô đã hoàn toàn bị anh thuyết phục, giọng cô cũng mềm hẳn ra.
“Hãy đợi lần huấn luyện sau đi.” Anh khẽ ngả về sau, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi dựa lưng vào ghế “Vẫn là câu nói đó, có nắm được cơ hội hay không đều phụ thuộc vào em.”
“Vậy thời gian của buổi huấn luyện tới…”
“…” Anh không nói gì, chỉ nhìn nàng rồi cười một nụ cười đầy ý tứ.
Tháng bảy nóng bức, mặt trời chói chang, chỉ một ngọn gió thổi qua thôi mà cũng mang theo đầy nhiệt năng. Trên sân huấn luyện, đám binh lính đang thi hành buổi huấn luyện đặc biệt chạy vượt rào 400m, chạy trên cọc, chui lưới sắt, trèo tường… Trên mặt ai cũng đều lấm đầy tro bụi, tay chân xướt xát hết cả.
Ở phía xa xa, có một đoàn máy bay đang vù vù bay trên không. Một lát sau, một trận khói hoa màu trắng nở rộ trong gió. Đây cũng là một hạng mục huấn luyện của lính hàng không, nhảy dù từ độ ấy trăm mét. Thư Yểu Nhiên đứng trên sân tập. Cô đã chuẩn bị tiêu cự tốt rồi, ‘tách, tách’ tiếng chụp ảnh không ngừng vang. Chỉ tiếc rằng cô đứng xa quá, cô không thể thấy rõ được tinh thần hăng hái bừng bừng kia. Nhìn những chấm nhỏ li ti trên tấm ảnh, cô rối rắm ôm lấy đầu mình, chỉ hận không thể đập cái máy ảnh một nhát lên ót mình.
Chỉ vài ngày nữa thôi cô đã phải nộp bài rồi, cô lấy đâu ra ảnh chụp huấn luyện của binh lính hàng không đây? Nói đi nói lại, đều do tên Kỷ Ngân Viễn chết tiệt kia hết!
Nói nhiều lý do đường hoàng như vậy cũng chỉ là để lừa cô mà thôi, chẳng có tính khả thi nào hết!
Lòng cô đang không ngừng gào thét thì bỗng nhiên cô bị ai đó vỗ đầu. Theo bản năng cô giơ tay lên tát thì bị ngăn lại, rồi sau đó thanh âm nói cười quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “Ơ ơ, không chụp đi còn ngồi đấy làm gì, nhận ra tầm quan trọng của mặt đất rồi hả?”
Người đàn ông trước mặt cô mặc bộ quân trang màu đất, nụ cười của anh trông chói lòa hơn cả ánh mặt trời.
“Mục Thiếu Liên!” Cô bị kéo mạnh đến suýt thì ngã vào lòng anh. Tức giận, cô mắng to “Không phải anh đã đi huấn luyện dã ngoại rồi à, sao mới có mấy ngày mà đã lăn về đây rồi!”
Mục Thiếu Liên là đàn anh khóa trên của Thư Yểu Nhiên thời đại học. Mặc dù quan hệ của hai người luôn rất tốt, nhưng một trong hai người luôn bị người kia làm tức chết. Chỉ một bàn tay thôi anh cũng có thể dễ dàng nắm chặt cả hai cái cổ tay xinh xắn của cô. Anh cà lơ phất phơ nhướng mày “Anh đã quen suốt ngày nghe em lắm lời bên tai rồi, giờ không nghe được lại thấy không quen, thế nên mới phải nhanh chóng chạy về đây.”
“Anh mới lắm lời!” Chỉ cần đụng đến anh là cô lại mất bình tĩnh. Thế rồi cô nhấc chân đá vào chân anh. Thế mà anh ta cũng dám nói một người con gái trẻ trung phơi phới như cô đây là lắm lời à, muốn bị đánh đây mà?!
“Nhóc con nhà mình đúng là lắm lời thật.” Mục Thiếu Liên linh hoạt tránh đi cái chân của cô, trong nét cười có chứa sự ung dung nhàn tản “Con gái ngoan, nghe lời, về ba nấu cơm ngon cho con ăn.”
“Mục! Thiếu! Liên! Cha tôi mà có hơn 20 tuổi thôi hả!” Cô léo nhéo đuổi theo sau anh, khiến cho các binh sĩ ở đây đều quay đầu nhìn lại. Lúc hai người đang đùa giỡn thì bỗng có một cậu lính trẻ chạy tới, đứng nghiêm tại chỗ làm một động tác chào: “Doanh trưởng Mục, có nhiệm vụ.”
Mục Thiếu Liên vừa dừng lại thì Thư Yểu Nhiên đập ngay một nhát vào gáy anh. Cậu lính kia giả bộ không thấy gì, nói tiếp: “Hạng mục cứu viện dưới nước cho đoàn lính dù 127 là do đoàn ta đảm nhiệm.”
Mục Thiếu Liên chau mày. Nếu anh nhớ không lầm thì hạng mục huấn luyện này chiều nay mới diễn ra. Đoàn của anh vừa mới hoàn thành cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, chưa kịp nghỉ ngơi gì, sao lại có thêm nhiệm vụ nữa: “Đoàn trưởng chỉ thị?”
Thư Yểu Nhiên cười to, cô thấy mình đánh trúng được anh thì thấy có thành tựu vô cùng, cơn bực mà Kỷ Ngân Viễn gây ra cho cô cũng như bị một cơn gió thổi đi. Cô chống nạnh, đắc ý nói với Mục Thiếu Liên “Còn nói em lắm mồm hả, bị trừng phạt rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cậu lính kia thấy có người cả gan nói năng kiêu ngạo trước mặt Mục Thiếu Liên như vậy, cậu không khỏi tò mò nhìn cô: “Không phải, là doanh trưởng Kỷ chủ động xin, đoàn trưởng đã phê duyệt, chúng ta phải xuất phát ngay.”
Hả? Thư Yểu Nhiên bị câu nói này cuốn hút: “Anh nói tiểu đoàn 127 là của Kỷ Ngân Viễn à?”
Mục Thiếu Liên gật đầu, chậc một tiếng, anh hỏi dò cô “Em biết anh ta à?”
Nói lại tức, cô quay phắt mặt đi “Em không biết anh ta đâu!” Ai thèm quen với loại người hèn hạ luôn dối lừa người khác kia chứ!
Cô phủi tay đi về phía bên ngoài sân huấn luyện, cũng không thèm quay đầu lại “Em đi đây.”
Hừ, dù sao chỉ cần có liên quan đến Kỷ Ngân Viễn thì sẽ chẳng có chuyện gì hay ho à xem.
Cậu lính trẻ nhìn bóng cô đã đi xa mà lòng còn đầy mê mang: “Thế rốt cuộc cô ấy có biết doanh trưởng Kỷ không nhỉ.”
Nếu không quen, sao mặt cô lại rầu rĩ thế kia, nếu như quen… vì sao cô lại nói không quen chứ.
Mục Thiếu Liên vỗ ngay một cái vào ót cậu lính, cười mắng: “Chỉ biết nghĩ linh tinh, báo ọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, 10 phút sau tập hợp tại sân huấn luyện.”
“Rõ!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng nói cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía một chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này đang mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của một người đàn ông nào đó ẩn ẩn đứng phía sau.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 29

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 29

“ Không, con thích, nhưng mẹ sẽ tức giận.” Lam Lam nhớ mẹ nói không muốn bé gọi chú Lục là cha.
Lục Thừa Diệp nhìn về phía Tả Tử Quân, đem vấn đề ném cho cô.
Tả Tử Quân hơi lúng túng, bởi vì lúc trước cô từng “ nghiêm nghị” cấm con gái gọi chú Lục là cha.
“ Lam Lam, mẹ không có tức giận, con về sau cứ gọi chú Lục là cha đi.”
“ Có thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng.
Cô vừa gật đầu xong liền nghe bé vui vẻ gọi “ cha”, sau đó cả người dựa vào trên người anh, gọi cha không ngừng, thật lâu mới gọi mẹ một lần, xem ra người mẹ này thất sủng rồi.
Khi phụ tử anh “ làm quen” nhau xong, Tả Tử Quân phát hiện tâm tình mình không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy áp lực trầm trọng.
Lục Thừa Diệp ngồi trong phòng làm việc, vẫn chưa đến lúc tan làm nhưng anh đã đứng ngồi không yên.
Nếu như nói cuộc sống trong quá khứ mấy năm trước giống như địa ngục, như vậy giờ phút này anh thật sự là rất vui vẻ giống như thần tiên, bởi vì vợ và con gái đều ở nhà chờ anh khiến anh rất nóng lòng muốn trở về nhà.
Tuần trước, sau khi xác nhận tình cảm của nhau, anh nhắc đến chuyện kết hôn với Tử Quân, gương mặt cô rất kinh ngạc. Nếu như có thể, anh tất nhiên hi vọng cô lập tức trở thành vợ anh, cũng muốn đưa Lam Lam vào hộ khẩu nhà anh, nhưng cô lại nói không muốn nhanh như vậy, cô vẫn còn đang thích ứng. Vì không muốn ép buộc cô nên anh chỉ có thể cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Về phần cha mẹ bên kia, anh phải tìm thời gian về nhà một chuyến nói rõ với bọn họ, hi vọng họ có thể tiếp nhận mẹ con Tử Quân.
Rốt cuộc anh cũng không đợi được nữa, rời khỏi công ty trước thời gian tan làm. Trên đường đi ngang qua tiệm bán hoa, anh dừng xe mua hai bó hoa định tặng cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ anh thích nhất, cám ơn họ đã cho anh cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
Năm đó, anh nghĩ sau khi kết hôn thì phải giống như bây giờ, một người vợ dịu dàng bên cạnh anh, còn có một đứa nhỏ đáng yêu, kết quả anh cưới lầm người.
Đi một vòng thật lớn, thật may là hiện giờ mộng đẹp đã trở thành sự thật.
Tả Tử Quân đối với việc anh về trước thời gian cảm thấy tương đối kinh ngạc, Lam Lam cũng mới vừa từ nhà trẻ trở về hỏi anh sao lại tan việc sớm như thế, câu trả lời của anh khiến cô có chút dở khóc dở cười-----
“ Bởi vì cha đói bụng, nên muốn về nhà sớm ăn tối.”
Sau đó, cô và Lam Lam nhận được hoa của anh.
Lam Lam nhận được bó hoa làm từ hơn mười viên chocolate tạo thành khiến bé hưng phấn biến thành gấu koala bâu vào ôm hôn cha bé. Còn cô nhận được một bó hoa hồng cực kỳ đẹp, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, vừa kinh ngạc lại vui mừng.
“ Cám ơn anh, hoa rất đẹp, em rất thích.”
“ Lam Lam hôn anh rồi, vậy còn em?” Anh đem gương mặt tuấn tú hướng về phía cô, ý đồ bảo cô hôn một cách rõ ràng.
Trên tay cô ôm hoa, vốn là muốn giống như con gái hôn gò má anh, kết quả thừa dịp cô tiếp cận anh đột nhiên quay đầu, cho cô chạm vào một đôi môi ngọt ngào khiến cô xấu hổ một hồi.
Sau khi tìm một lọ hoa để cắm vào, Tả Tử Quân đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa ăn tối, không bao lâu, Lục Thừa Diệp cũng đi vào theo.
“ Lam Lam đâu?”
“ Con bé đang coi hoạt hình, để anh giúp em.” Anh đi đến bên người cô.” Muốn rửa rau sao?”
“ Không cần, em tự làm được rồi.” Mặc dù phòng bếp rất lớn nhưng có người bên cạnh vẫn không khỏi cảm thấy có điểm luống cuống tay chân.
“ Không sao, anh giúp em rửa.”
“ Thật không cần, a!”
Hai người giành nhau rửa, kết quả khiến thau rửa rau đổ, nước bắn tung tóe vào người.
“ Anh nhìn mình đi, ướt hết rồi.” Cô nhìn thấy mặt anh có giọt nước, cô cầm khăn giấy lau khô cho anh, thuận tiện cũng đem tay anh lau khô, trông giống một đứa bé to xác.
Lục Thừa Diệp nhìn cô dịu dàng giúp anh lau người, khẽ cười.
Tả Tử Quân nhìn anh, không hiểu anh đang cười cái gì.” Xem nơi này bề bộn hết rồi, em còn chưa mắng anh, anh lại còn dám cười?”
“ Em biết vừa rồi anh cảm thấy em giống cái gì không?”
“ Giống cái gì?”
“ Giống một bà lão.”
Cái gì? Là cảm thấy cô rất dài dòng sao? Khi cô đang muốn mở miệng mắng người thì anh liền nói tiếp, lại làm cô xúc động không thôi.
“ Em như một bà lão, ông lão anh đây bởi vì đôi tay run rấy mà đổ nước, bà lão này ngoài miệng thì mắng anh nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng lau khô nước trên mặt và tay anh.”
“ Thừa Diệp…”
Lục Thừa Diệp đưa tay vuốt trán cô.” Đừng cau mày nữa, anh nói muốn kết hôn khiến em cảm thấy áp lực lớn như vậy sao? Hay em lo cha mẹ anh sẽ phản đối?” Anh nắm hai tay cô.” Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ kết hôn với em, bởi vì ông lão này cần bà lão đến giúp lau tay sạch sẽ.”
Anh chú ý đến cả việc cô cau mày? Chóp mũi Tả Tử Quân không khỏi có chút chua, cô cảm nhận được giờ phút này bàn tay đang nắm tay mình dịu dàng đến mức nào, cũng rõ ràng cảm nhận được anh rất thật lòng, chỉ là, bọn họ cố thể ở cùng một chỗ sao?
Anh ôm cô vào trong ngực.” Anh không biết em lo lắng cái gì, chuyện kết hôn anh sẽ tôn trọng ý của em, không thúc giục em nữa, về phần cha mẹ anh, em yên tâm cứ để anh xử lý, không cần lo lắng chuyện gì, biết không?”
Cô dựa vào trong ngực anh, hưởng thụ sự dịu dàng cùng thương yêu của anh.
“ Tử Quân, anh yêu em, về sau chúng ta là người một nhà, sẽ không phải xa nhau nữa.”
Người một nhà? Bọn họ thật sự có thể trở thành người một nhà sao? Tả Tử Quân nhắm mắt lại.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 28

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 28

“ Những năm gần đây, rõ ràng có vợ bên cạnh nhưng lại không phải là người tôi muốn, cứ như vậy sống cô đơn một mình. Có lẽ ông trời thương tôi nên mới cho tôi biết mình còn một đứa con gái, cô không hiểu được khi nhìn thấy Lam Lam tôi đã xúc động thế nào, muốn nỗ lực làm một người cha tốt, muốn đền bù những năm tôi không ở bên cạnh, kết quả là, cô vẫn muốn rời khỏi, rốt cuộc là tại sao?”
Hai mắt Tả Tử Quân ửng đỏ, thật ra thì mấy ngày nay, anh vì Lam Lam làm những chuyện gì cô đều biết, thậm chí vì bảo vệ mẹ con cô mà cãi nhau với mẹ mình, nhưng bọn họ từ lúc vừa mới bắt đầu đã là một sai lầm, hiện tại chị cô đã chết, cô làm sao có thể thay thế vị trí của chị cô ở lại bên cạnh anh?
Hơn nữa khi nhìn anh thì cô sẽ nghĩ đến những chuyện trước kia đã từng xảy ra với người đàn ông này, cũng không thể quên mình từng tổn thương anh, vậy cô có tư cách gì ở lại bên cạnh anh?
Giống như mẹ anh nói, có thể ở bên cạnh anh phải là người con gái môn đăng hộ đối.
Cô không nói lời nào chứng tỏ cô vẫn muốn rời khỏi, phải không? Điều này khiến Lục Thừa Diệp cảm thấy buồn bực, mặc kệ anh làm gì, cô vẫn muốn rời khỏi anh.
Vẻ mặt anh su sụp ngồi trên ghế, rót ình một ly rượu, lúc này nếu anh không dùng rượu tự gây mê bản thân thì anh cũng không biết mình sẽ làm những gì nữa.
Cô nhìn anh uống xong một ly rượu lại rót ly thứ hai, vội vàng đưa tay ngăn cản.” Tôi cầu xin anh, coi như là tôi van xin anh đi, anh đừng uống rượu nữa.” Cô không thể nào nhìn anh tự tổn thương bản thân như vậy được.
Anh để ly rượu xuống, xoay người dùng tay ôm lấy eo thon của cô, dán sát mặt trên lồng ngực cô.
Tả Tử Quân khẩn trương không dứt.” Lục Thừa Diệp, anh làm gì vậy? Buông tôi ra đi.”
Cô muốn tránh ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, hơn nữa còn ôm cô rất chặt.
“ Đừng cử động, để tôi ôm một chút.”
“ Lục Thừa Diệp…”
“ Có lẽ mấy ngày ở biệt thự năm đó đối với cô không có ý nghĩ gì, hoặc là cô cũng đã quên mất rồi, nhưng đối với tôi mà nói, nó đã khắc sâu trong trí nhớ. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhớ rõ ràng, ngay lúc đó, chúng ta giống như trẻ sinh đôi kết hợp thành một, từng giây từng phút cận kề bên nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau. Tôi thích xem dáng vẻ xấu hổ của cô, bộ dáng hồn nhiên lại mỹ lệ, mà tôi muốn cô thế nào cũng cảm thấy không đủ…”
Bị anh ôm thật chặt, cô không dám lộn xộn, nghe được anh nhắc đến chuyện năm đó cũng làm cô nhớ rõ lại. Cô biết mình chưa từng quên chuyện xảy ra ở biệt thự, thậm chí cũng chưa từng quên anh, bởi vì hình ảnh hai người quấn quít ấy đã khắc sâu vào đầu cô, huống chi sau này cô lại sinh Lam Lam, phải quên anh căn bản là không thể.
Nhưng đó không phải là sai lầm hay sao? Tại sao có thể tiếp tục phạm sai lầm nữa…
Anh ngước khuôn mặt tuấn tú lên cùng cô bốn mắt giao nhau, hai người cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn đối phương thật sâu. Lúc đó cảm giác ấy lại lần nữa xuất hiện, rung động trong lòng lại lần nữa càng thêm mãnh liệt…
Anh lôi cô về phía anh, Tả Tử Quân không có phòng bị nên thuận thế ngã vào ngồi trên đùi anh, còn chưa kịp phản ứng, môi của anh đã dán lên.
Cô muốn cự tuyệt nhưng anh hôn tựa như hỏa cầu nóng rực khiến thân thể cô nóng ran, đầu cũng bởi vì nụ hôn sâu kịch liệt quen thuộc này mà cảm thấy hôn mê, cô thích anh hôn, bá đạo nhưng lại không mất đi dịu dàng thâm tình, cùng hiện giờ giống hệt nhau.
Lục Thừa Diệp ôm cô trong ngực, cô không có cự tuyệt làm anh thêm càn rỡ không kiêng sợ, lần nữa quấn lấy cái lưỡi mịn màng của cô, môi lưỡi dây dưa thật sâu, anh giống như một con dã thú đói bụng đã lâu, đói khát đòi hỏi cô, muốn đem cô nuốt hết vào bụng.
Bàn tay cách lớp áo ngủ xoa bóp bầu ngực đầy đặn, bởi vì khát vọng mà sức lực tựa hồ không nhỏ.
Anh buông môi cô ra để hai người có không gian thở dốc, cô lập tức khẩn trương nói.” Có lẽ chúng ta không nên làm như vậy…uhm!”
Môi của anh lại lần nữa đặt lên không để cô có cơ hội cự tuyệt.
Động tác của anh làm cô khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, cô khẽ run nói.” Lục Thừa Diệp, làm ơn, đừng như vậy, tôi sợ…”
Cô run rấy làm anh đau lòng dừng động tác lại, anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô trấn an, sau đó ôm cô lên đi về phía giường lớn.
“ Tôi…” Cô muốn đẩy anh ra cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt đầy ham muốn cùng khẩn cầu của anh, cô cảm thấy hoảng sợ, trong lòng kinh hoàng không dứt.
Lục Thừa Diệp đặt cô trên giường, thân thể có nhiệt độ cao đến dọa người nhanh chóng đè lên, cô biết mình không còn cơ hội cự tuyệt hoặc là nói cô cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì sâu trong nội tâm cô cũng nhớ đến cái ôm ấm áp nhiệt tình này.
Không phải mơ, mà là chân thật.

Sau đó đến thời gian ăn sáng.
Lục Thừa Diệp vẻ mặt thận trọng nói với Lam Lam.” Lam Lam, chú Lục là cha của con.”
Tả Tử Quân ngồi ở một bên, lo lắng nhìn phản ứng của con gái.
Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái lộ ra nét mặt khốn hoặc. Chú Lục sao lại muốn nói với bé chuyện này?
“ Chú Lục, con đã sớm biết chú là cha con rồi mà, cái này trước đây con cũng có nói với chú rồi, sao lại còn muốn nói nữa?”
Anh cười ra tiếng. Đúng vậy, Lam Lam vẫn luôn nói anh là cha bé, mà Tả Tử Quân phát hiện mình lo lắng đúng là vô ích.
“ Chú Lục, chẳng lẽ chú không phải là cha con?” Lam Lam không hiểu hỏi.
“ Chú Lục đúng là cha của con, chú Lục nói lần nữa là vì muốn Lan Lam gọi chú là cha chứ không phải là chú Lục.”
“ Không thể gọi là chú Lục nữa sao?”
Anh vuốt mặt con gái, giọng nói thủy chung dịu dàng, tràn đầy tình thương của người cha.” Không phải là không thể, mà là chú thích con gọi chú là cha hơn, chẳng lẽ con không thích gọi chú là cha sao?”
Chương 29
“ Không, con thích, nhưng mẹ sẽ tức giận.” Lam Lam nhớ mẹ nói không muốn bé gọi chú Lục là cha.
Lục Thừa Diệp nhìn về phía Tả Tử Quân, đem vấn đề ném cho cô.
Tả Tử Quân hơi lúng túng, bởi vì lúc trước cô từng “ nghiêm nghị” cấm con gái gọi chú Lục là cha.
“ Lam Lam, mẹ không có tức giận, con về sau cứ gọi chú Lục là cha đi.”
“ Có thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng.
Cô vừa gật đầu xong liền nghe bé vui vẻ gọi “ cha”, sau đó cả người dựa vào trên người anh, gọi cha không ngừng, thật lâu mới gọi mẹ một lần, xem ra người mẹ này thất sủng rồi.
Khi phụ tử anh “ làm quen” nhau xong, Tả Tử Quân phát hiện tâm tình mình không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy áp lực trầm trọng.
Lục Thừa Diệp ngồi trong phòng làm việc, vẫn chưa đến lúc tan làm nhưng anh đã đứng ngồi không yên.
Nếu như nói cuộc sống trong quá khứ mấy năm trước giống như địa ngục, như vậy giờ phút này anh thật sự là rất vui vẻ giống như thần tiên, bởi vì vợ và con gái đều ở nhà chờ anh khiến anh rất nóng lòng muốn trở về nhà.
Tuần trước, sau khi xác nhận tình cảm của nhau, anh nhắc đến chuyện kết hôn với Tử Quân, gương mặt cô rất kinh ngạc. Nếu như có thể, anh tất nhiên hi vọng cô lập tức trở thành vợ anh, cũng muốn đưa Lam Lam vào hộ khẩu nhà anh, nhưng cô lại nói không muốn nhanh như vậy, cô vẫn còn đang thích ứng. Vì không muốn ép buộc cô nên anh chỉ có thể cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Về phần cha mẹ bên kia, anh phải tìm thời gian về nhà một chuyến nói rõ với bọn họ, hi vọng họ có thể tiếp nhận mẹ con Tử Quân.
Rốt cuộc anh cũng không đợi được nữa, rời khỏi công ty trước thời gian tan làm. Trên đường đi ngang qua tiệm bán hoa, anh dừng xe mua hai bó hoa định tặng cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ anh thích nhất, cám ơn họ đã cho anh cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
Năm đó, anh nghĩ sau khi kết hôn thì phải giống như bây giờ, một người vợ dịu dàng bên cạnh anh, còn có một đứa nhỏ đáng yêu, kết quả anh cưới lầm người.
Đi một vòng thật lớn, thật may là hiện giờ mộng đẹp đã trở thành sự thật.
Tả Tử Quân đối với việc anh về trước thời gian cảm thấy tương đối kinh ngạc, Lam Lam cũng mới vừa từ nhà trẻ trở về hỏi anh sao lại tan việc sớm như thế, câu trả lời của anh khiến cô có chút dở khóc dở cười-----
“ Bởi vì cha đói bụng, nên muốn về nhà sớm ăn tối.”
Sau đó, cô và Lam Lam nhận được hoa của anh.
Lam Lam nhận được bó hoa làm từ hơn mười viên chocolate tạo thành khiến bé hưng phấn biến thành gấu koala bâu vào ôm hôn cha bé. Còn cô nhận được một bó hoa hồng cực kỳ đẹp, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, vừa kinh ngạc lại vui mừng.
“ Cám ơn anh, hoa rất đẹp, em rất thích.”
“ Lam Lam hôn anh rồi, vậy còn em?” Anh đem gương mặt tuấn tú hướng về phía cô, ý đồ bảo cô hôn một cách rõ ràng.
Trên tay cô ôm hoa, vốn là muốn giống như con gái hôn gò má anh, kết quả thừa dịp cô tiếp cận anh đột nhiên quay đầu, cho cô chạm vào một đôi môi ngọt ngào khiến cô xấu hổ một hồi.
Sau khi tìm một lọ hoa để cắm vào, Tả Tử Quân đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa ăn tối, không bao lâu, Lục Thừa Diệp cũng đi vào theo.
“ Lam Lam đâu?”
“ Con bé đang coi hoạt hình, để anh giúp em.” Anh đi đến bên người cô.” Muốn rửa rau sao?”
“ Không cần, em tự làm được rồi.” Mặc dù phòng bếp rất lớn nhưng có người bên cạnh vẫn không khỏi cảm thấy có điểm luống cuống tay chân.
“ Không sao, anh giúp em rửa.”
“ Thật không cần, a!”
Hai người giành nhau rửa, kết quả khiến thau rửa rau đổ, nước bắn tung tóe vào người.
“ Anh nhìn mình đi, ướt hết rồi.” Cô nhìn thấy mặt anh có giọt nước, cô cầm khăn giấy lau khô cho anh, thuận tiện cũng đem tay anh lau khô, trông giống một đứa bé to xác.
Lục Thừa Diệp nhìn cô dịu dàng giúp anh lau người, khẽ cười.
Tả Tử Quân nhìn anh, không hiểu anh đang cười cái gì.” Xem nơi này bề bộn hết rồi, em còn chưa mắng anh, anh lại còn dám cười?”
“ Em biết vừa rồi anh cảm thấy em giống cái gì không?”
“ Giống cái gì?”
“ Giống một bà lão.”
Cái gì? Là cảm thấy cô rất dài dòng sao? Khi cô đang muốn mở miệng mắng người thì anh liền nói tiếp, lại làm cô xúc động không thôi.
“ Em như một bà lão, ông lão anh đây bởi vì đôi tay run rấy mà đổ nước, bà lão này ngoài miệng thì mắng anh nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng lau khô nước trên mặt và tay anh.”
“ Thừa Diệp…”
Lục Thừa Diệp đưa tay vuốt trán cô.” Đừng cau mày nữa, anh nói muốn kết hôn khiến em cảm thấy áp lực lớn như vậy sao? Hay em lo cha mẹ anh sẽ phản đối?” Anh nắm hai tay cô.” Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ kết hôn với em, bởi vì ông lão này cần bà lão đến giúp lau tay sạch sẽ.”
Anh chú ý đến cả việc cô cau mày? Chóp mũi Tả Tử Quân không khỏi có chút chua, cô cảm nhận được giờ phút này bàn tay đang nắm tay mình dịu dàng đến mức nào, cũng rõ ràng cảm nhận được anh rất thật lòng, chỉ là, bọn họ cố thể ở cùng một chỗ sao?
Anh ôm cô vào trong ngực.” Anh không biết em lo lắng cái gì, chuyện kết hôn anh sẽ tôn trọng ý của em, không thúc giục em nữa, về phần cha mẹ anh, em yên tâm cứ để anh xử lý, không cần lo lắng chuyện gì, biết không?”
Cô dựa vào trong ngực anh, hưởng thụ sự dịu dàng cùng thương yêu của anh.
“ Tử Quân, anh yêu em, về sau chúng ta là người một nhà, sẽ không phải xa nhau nữa.”
Người một nhà? Bọn họ thật sự có thể trở thành người một nhà sao? Tả Tử Quân nhắm mắt lại.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 28
“ Những năm gần đây, rõ ràng có vợ bên cạnh nhưng lại không phải là người tôi muốn, cứ như vậy sống cô đơn một mình. Có lẽ ông trời thương tôi nên mới cho tôi biết mình còn một đứa con gái, cô không hiểu được khi nhìn thấy Lam Lam tôi đã xúc động thế nào, muốn nỗ lực làm một người cha tốt, muốn đền bù những năm tôi không ở bên cạnh, kết quả là, cô vẫn muốn rời khỏi, rốt cuộc là tại sao?”
Hai mắt Tả Tử Quân ửng đỏ, thật ra thì mấy ngày nay, anh vì Lam Lam làm những chuyện gì cô đều biết, thậm chí vì bảo vệ mẹ con cô mà cãi nhau với mẹ mình, nhưng bọn họ từ lúc vừa mới bắt đầu đã là một sai lầm, hiện tại chị cô đã chết, cô làm sao có thể thay thế vị trí của chị cô ở lại bên cạnh anh?
Hơn nữa khi nhìn anh thì cô sẽ nghĩ đến những chuyện trước kia đã từng xảy ra với người đàn ông này, cũng không thể quên mình từng tổn thương anh, vậy cô có tư cách gì ở lại bên cạnh anh?
Giống như mẹ anh nói, có thể ở bên cạnh anh phải là người con gái môn đăng hộ đối.
Cô không nói lời nào chứng tỏ cô vẫn muốn rời khỏi, phải không? Điều này khiến Lục Thừa Diệp cảm thấy buồn bực, mặc kệ anh làm gì, cô vẫn muốn rời khỏi anh.
Vẻ mặt anh su sụp ngồi trên ghế, rót ình một ly rượu, lúc này nếu anh không dùng rượu tự gây mê bản thân thì anh cũng không biết mình sẽ làm những gì nữa.
Cô nhìn anh uống xong một ly rượu lại rót ly thứ hai, vội vàng đưa tay ngăn cản.” Tôi cầu xin anh, coi như là tôi van xin anh đi, anh đừng uống rượu nữa.” Cô không thể nào nhìn anh tự tổn thương bản thân như vậy được.
Anh để ly rượu xuống, xoay người dùng tay ôm lấy eo thon của cô, dán sát mặt trên lồng ngực cô.
Tả Tử Quân khẩn trương không dứt.” Lục Thừa Diệp, anh làm gì vậy? Buông tôi ra đi.”
Cô muốn tránh ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, hơn nữa còn ôm cô rất chặt.
“ Đừng cử động, để tôi ôm một chút.”
“ Lục Thừa Diệp…”
“ Có lẽ mấy ngày ở biệt thự năm đó đối với cô không có ý nghĩ gì, hoặc là cô cũng đã quên mất rồi, nhưng đối với tôi mà nói, nó đã khắc sâu trong trí nhớ. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhớ rõ ràng, ngay lúc đó, chúng ta giống như trẻ sinh đôi kết hợp thành một, từng giây từng phút cận kề bên nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau. Tôi thích xem dáng vẻ xấu hổ của cô, bộ dáng hồn nhiên lại mỹ lệ, mà tôi muốn cô thế nào cũng cảm thấy không đủ…”
Bị anh ôm thật chặt, cô không dám lộn xộn, nghe được anh nhắc đến chuyện năm đó cũng làm cô nhớ rõ lại. Cô biết mình chưa từng quên chuyện xảy ra ở biệt thự, thậm chí cũng chưa từng quên anh, bởi vì hình ảnh hai người quấn quít ấy đã khắc sâu vào đầu cô, huống chi sau này cô lại sinh Lam Lam, phải quên anh căn bản là không thể.
Nhưng đó không phải là sai lầm hay sao? Tại sao có thể tiếp tục phạm sai lầm nữa…
Anh ngước khuôn mặt tuấn tú lên cùng cô bốn mắt giao nhau, hai người cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn đối phương thật sâu. Lúc đó cảm giác ấy lại lần nữa xuất hiện, rung động trong lòng lại lần nữa càng thêm mãnh liệt…
Anh lôi cô về phía anh, Tả Tử Quân không có phòng bị nên thuận thế ngã vào ngồi trên đùi anh, còn chưa kịp phản ứng, môi của anh đã dán lên.
Cô muốn cự tuyệt nhưng anh hôn tựa như hỏa cầu nóng rực khiến thân thể cô nóng ran, đầu cũng bởi vì nụ hôn sâu kịch liệt quen thuộc này mà cảm thấy hôn mê, cô thích anh hôn, bá đạo nhưng lại không mất đi dịu dàng thâm tình, cùng hiện giờ giống hệt nhau.
Lục Thừa Diệp ôm cô trong ngực, cô không có cự tuyệt làm anh thêm càn rỡ không kiêng sợ, lần nữa quấn lấy cái lưỡi mịn màng của cô, môi lưỡi dây dưa thật sâu, anh giống như một con dã thú đói bụng đã lâu, đói khát đòi hỏi cô, muốn đem cô nuốt hết vào bụng.
Bàn tay cách lớp áo ngủ xoa bóp bầu ngực đầy đặn, bởi vì khát vọng mà sức lực tựa hồ không nhỏ.
Anh buông môi cô ra để hai người có không gian thở dốc, cô lập tức khẩn trương nói.” Có lẽ chúng ta không nên làm như vậy…uhm!”
Môi của anh lại lần nữa đặt lên không để cô có cơ hội cự tuyệt.
Động tác của anh làm cô khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, cô khẽ run nói.” Lục Thừa Diệp, làm ơn, đừng như vậy, tôi sợ…”
Cô run rấy làm anh đau lòng dừng động tác lại, anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô trấn an, sau đó ôm cô lên đi về phía giường lớn.
“ Tôi…” Cô muốn đẩy anh ra cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt đầy ham muốn cùng khẩn cầu của anh, cô cảm thấy hoảng sợ, trong lòng kinh hoàng không dứt.
Lục Thừa Diệp đặt cô trên giường, thân thể có nhiệt độ cao đến dọa người nhanh chóng đè lên, cô biết mình không còn cơ hội cự tuyệt hoặc là nói cô cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì sâu trong nội tâm cô cũng nhớ đến cái ôm ấm áp nhiệt tình này.
Không phải mơ, mà là chân thật.

Sau đó đến thời gian ăn sáng.
Lục Thừa Diệp vẻ mặt thận trọng nói với Lam Lam.” Lam Lam, chú Lục là cha của con.”
Tả Tử Quân ngồi ở một bên, lo lắng nhìn phản ứng của con gái.
Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái lộ ra nét mặt khốn hoặc. Chú Lục sao lại muốn nói với bé chuyện này?
“ Chú Lục, con đã sớm biết chú là cha con rồi mà, cái này trước đây con cũng có nói với chú rồi, sao lại còn muốn nói nữa?”
Anh cười ra tiếng. Đúng vậy, Lam Lam vẫn luôn nói anh là cha bé, mà Tả Tử Quân phát hiện mình lo lắng đúng là vô ích.
“ Chú Lục, chẳng lẽ chú không phải là cha con?” Lam Lam không hiểu hỏi.
“ Chú Lục đúng là cha của con, chú Lục nói lần nữa là vì muốn Lan Lam gọi chú là cha chứ không phải là chú Lục.”
“ Không thể gọi là chú Lục nữa sao?”
Anh vuốt mặt con gái, giọng nói thủy chung dịu dàng, tràn đầy tình thương của người cha.” Không phải là không thể, mà là chú thích con gọi chú là cha hơn, chẳng lẽ con không thích gọi chú là cha sao?”

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 26

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 26

Bảo hộ Tả Tử Quân một cách mãnh liệt như thế, vẻ mặt cũng thâm trầm kiên định, cô không thể không cảm thấy Thừa Diệp không phải cố chấp giữ hình bóng Tả Tử Khiết mà là chính bản thân Tả Tử Quân.
Nếu thật sự như vậy, có lẽ cô có thể lợi dụng một chút, thật muốn biết đến lúc đó Thừa Diệp sẽ làm như thế nào. Bên môi nâng lên nụ cười giả tạo, cô không chút lo lắng uống cà phê.
Lục Thừa Diệp đưa mẹ con Tả Tử Quân đến cửa, đặt Lam Lam xuống để bé vào nhà trước. Anh còn phải chạy về công ty nên không vào nhà, trước khi đi, anh nhìn thấy Tả Tử Quân đứng trước cửa, mày hơi nhíu lại hình như có tâm sự, không chút suy nghĩ liền vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt đầu cô.
“ Xin lỗi, tôi không biết mẹ tôi sẽ đến tìm cô… cô không cần để ý lời bà nói, cũng không cần lo lắng cái gì, tôi sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với bà.”
Bàn tay vuốt ve một cách dịu dàng, vẻ mặt của anh hiện giờ rất ôn nhu, anh đang an ủi cô sao? Thật ra thì cô biết anh là một người đàn ông dịu dàng.” Vừa rồi anh dẫn tôi và Lam Lam rời đi như vậy, mẹ anh cực kỳ tức giận, còn nữa, anh phải nói sao với bạn gái anh?”
“ Thế nào, cô để ý bạn gái tôi sao?” Anh cười khẽ.
Cô đỏ ửng mặt.” Không phải, tôi chỉ sợ anh không thể kết hôn...”
“ Bái Gia không phải là bạn gái của tôi.” Lần trước anh muốn nói rõ, chỉ là nhìn thấy bộ dạng giống như ghen tuông của cô liền cảm thấy vui vẻ nên cố ý không nói ra.
“ Cô Đường không phải là bạn gái anh? Nhưng mẹ anh nói các người sắp kết hôn…”
Chỉ là suy nghĩ một chút, cô Đường nhìn thấy cô ở nhà bạn trai mình thật sự là không có chút phản ứng tức giận của một người bạn gái nên có, đầu cô không khỏi thoáng qua một ý niệm, cảm giác giống như là cô ấy đến để xem trò vui.
“ Tóm lại, tôi cùng Bái Gia không phải là quan hệ đó, về sau sẽ giải thích với cô, chỉ là lần sau mẹ tôi lại đến tìm cô thì cô không cần ngu ngốc để bà trút giận, biết không?” Anh biết bởi vì quan hệ với Tử Khiết nên mẹ anh không thích Tử Quân.
“ Thật ra mẹ anh chỉ muốn tôi mang Lam Lam rời đi…”
“ Cô đồng ý?” Ánh mắt của anh cứng lại.
Vừa rồi không phải vẫn còn rất dịu dàng, thế nào vừa nghe đến chuyện này liền biến sắc?” Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã xuất hiện, đúng rồi, làm sao anh biết tôi cùng họ ở quán cà phê? Chẳng lẽ anh tìm người theo dõi tôi?”
Anh không có phủ nhận.” Tôi làm sao biết cô có hay không mang Lam Lam rời đi khiến tôi không tìm được cô.” Không sai, vì lần trước không tìm được cô, anh liền tìm người đi theo Tả Tử Quân.
Việc đó cũng có chút công dụng, người anh phái đi gọi điện thoại cho anh nói mẹ anh mang theo một cô gái đến tìm Tả Tử Quân, anh vừa nghe cũng biết là Đường Bái Gia, vì vậy anh lập tức lái xe trở về, trước tiên đi đến công viên đón Lam Lam rồi đến quán cà phê.
“ Lục Thừa Diệp, sao anh có thể làm vậy!”
“ Được rồi, công ty tôi còn có việc, có gì thì chờ sau khi tôi trở lại rồi nói, đúng rồi, tối nay tôi sẽ về nhà trễ, buôir tối cô và Lam Lam cứ ăn trước, không cần để ý đến tôi.”
Nhìn anh đi vào thang máy, Tả Tử Quân thật không biết nên làm sao nữa, anh lại phái người giám thị họ, có phải quá khoa trương hay không?
Không thể tiếp tục như vậy nữa, buổi tối cô phải nói chuyện với anh một chút, cô có thể đồng ý anh lúc nào cũng có thể đến Nam Đầu thăm Lam Lam, cô sẽ không mang Lam Lam giấu đi, cho nên anh để cho cô trở về đi.
Buổi tối, Lục Thừa Diệp xử lý xong công việc, vẻ mặt dịu dàng nhìn tài liệu trên tay một lúc lâu mới thả vào cặp, đang chuẩn bị rời khỏi công ty thì bạn tốt Tưởng Uy Nguyên từ Mỹ gọi điện thoại cho anh.
“ Nghe nói cậu và Bái Gia đang hẹn hò, hơn nữa cũng sắp kết hôn, chúc mừng cậu.”
“ Không ngờ cậu đang ở Mỹ mà từng cử động của người khác vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, lợi hại.” Hình như trước đây không lâu. Bái Gia mới cùng cha mẹ hai bên nói bọn họ quyết định lui tới.
“ Nhớ thay tôi chăm sóc cô ấy.”
“ Đáng tiếc tôi không phải là người cô ấy muốn.” Nghe được bạn tốt âm thanh khàn khàn, Lục Thừa Diệp thầm thở dài.” Cô ấy còn đang chờ cậu… cậu có muốn gặp cô ấy không?” Không chỉ Bái Gia đang đợi hắn, Uy Nguyên cũng còn rất quan tâm cô.
“ Lần trước cậu đến Mỹ cũng đã thấy qua bộ dạng của tôi, cho nên vẫn là thôi vậy, tôi với cô ấy đời này là vô duyên, một ngày nào đó cô ấy sẽ quên tôi.”
“ Nếu cô ấy không quên được? Chẳng lẽ các người muốn thương tiếc nhau cả đời, như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“ Thế nào? Trước kia không phải cậu cũng cho là làm như vậy đối với cô ấy là tốt nhất, tại sao giờ đột nhiên nói những lời này?”
“ Không có gì, chỉ là gần đây bên cạnh tôi xảy ra một số chuyện khiến tôi thay đổi cái nhìn, thật ra thì hối hận sau này đều là do chúng ta tự tạo ra, cho nên, tôi hi vọng cậu cũng thay đổi cách nhìn, có lẽ cậu cho rằng đây là cách tốt nhất, nhưng đối phương chưa chắc cũng cảm thấy như vậy, cậu nên suy nghĩ lại một chút.”
Hai người nói chuyện về tình trạng hiện giờ của bản thân xong mới cúp điện thoại.
Chờ Lục Thừa Diệp về đến nhà đã gần tám giờ, anh phát hiện Lam Lam và Tả Tử Quân còn chưa ăn tối, không khỏi có chút đau lòng.
“ Tôi không phải đã nói sẽ về trễ, bảo các người ăn trước rồi sao.”
“ Không sao, buổi chiều Lam Lam có ăn điểm tâm, hơn nữa bé cũng muốn đợi anh trở về ăn chung.”
“ Đúng vậy, con muốn ăn cơm cùng chú Lục.”
Anh mở cặp lấy ra một phần tài liệu.” Lam Lam, chú đã giúp con tìm nhà trẻ, ngày mai con có thể cùng mẹ đến nhà trẻ đi học.”
“ Có thật không? Cảm ơn chú Lục.” Lam Lam vui vẻ nói, chú Lục nói ở nhà trẻ mới có thể quen rất nhiều bạn nhỏ.
Anh đem tài liệu đưa cho Tả Tử Quân.” Đây là tài liệu về nhà trẻ, thư ký của tôi cũng đã liên lạc, ngày mai cô đem hồ sơ của Lam Lam đến, cảm thấy không tệ thì ký tên là được rồi.”
Cô nhận lấy tài liệu, tâm tình nặng nề.
“ Lam Lam, đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“ Vâng.”

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 25

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 25

“ Cô Tả, tôi nhớ lần trước đã nói với cô, muốn cô mang con gái lập tức rời đi, không phải sao? Tại sao vẫn quấn lấy con trai tôi không buông?” Trương Ngọc Tuyết tức giận nói.
Lần trước bà gọi điện hỏi con trai mẹ con các cô đã rời đi chưa, kết quả con trai lại muốn bà không để ý đến, còn không cho phép bà tìm bọn họ, nếu biết bọn họ không có rời đi, con trai lại còn che chở cho họ, bà sao có thể mặc kệ!
Tả Tử Quân không biết nên nói gì, cô nhìn về phía Đường Bái Gia, nếu cô nói là do Lục Thừa Diệp không ẹ con cô rời đi, thậm chí còn uy hiếp cô, có thể ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô ấy không? Đây không phải là chuyện khiến cô vui mừng.
Coi như tức giận anh bá đạo cậy mạnh, nhưng cô vẫn hi vọng anh sống thật tốt, nếu có người phụ nữ nào có thể chăm sóc cho anh, vậy cũng không tệ.
Chỉ là cô ấy nhìn thấy cô, cũng biết cô và con gái ở nhà Lục Thừa Diệp, tại sao lại không tức giận? Chẳng lẽ anh đã giải thích với cô ấy rồi sao?
“ Cô tại sao lại không nói lời nào?” Trương Ngọc Tuyết nhìn gương mặt Tả Tử Quân trước mặt giống hệt con dâu lúc trước thì bà đã cảm thấy không thoải mái, thái độ dĩ nhiên cũng không nhẹ nhàng.
“ Cháu không biết nên nói cái gì.” Lời muốn nói không thể nói, cô cũng rất buồn bực.
“ Tôi giúp cô nói là được, cô là vì tiền nên bám lấy con trai tôi sao? Vậy thì tốt, cô muốn bao nhiêu mới chịu rời khỏi con trai tôi?” Trương Ngọc Tuyết đã có chuẩn bị rồi, bà lấy ra một tờ chi phiếu.” Tiền ở đây đủ để cô và con gái cô cả đời không cần lo chuyện ăn mặc, cho nên cô lập tức mang con gái rời khỏi con trai tôi đi.”
Đường Bái Gia không nghĩ đến lại có kịch hay chân thật như vậy, rất thú vị.
Buổi trưa, bà Lục gọi điện đến cho cô bảo cô buổi chiều đi cùng bà đến một nơi, sau đó ở trên xe mới nói cho cô biết về chuyện mẹ con Tả Tử Quân, Tả Tử Quân thật sự rất giống vợ trước của Thừa Diệp, bà Lục nói Thừa Diệp là vì “ gương mặt đó” mới có thể chứa chấp mẹ con các cô.
“ Bác Lục, bác không cần đưa tiền cho cháu, cháu nói rồi, cháu cùng con gái sẽ rời đi.”
“ Lúc nào?” Trương Ngọc Tuyết hỏi.
Đối mặt với bà Lục cố ý gây sự, nội tâm Tả Tử Quân thở dài, cô cũng muốn rời đi, chỉ là Lục Thừa Diệp không chịu đồng ý.
Cô không nói gì khiến Trương Ngọc Tuyết càng tức giận hơn.” Tôi mặt kệ cô có ý định gì, hiện giờ tôi nói rõ với cô, Thừa Diệp sẽ kết hôn cùng Bái Gia, cho nên cô đừng vọng tưởng làm con dâu của Lục gia, nghe chưa?”
“ Bác gái, mặc kệ bác có tin hay không, cháu chưa từng nghĩ muốn làm dâu Lục gia.”
“ Chỉ bằng việc cô có quan hệ với Tả Tử Khiết tôi liền không thể tin lời cô được, chị gái cô lợi dụng hết tâm cơ quyến rũ con trai tôi, kết hôn không bao lâu liền ở riêng, bạn trai còn đổi qua đổi lại. Cô ta thì sống sung sướng, còn Lục gia chúng ta mất hết mặt mũi. Thừa Diệp còn thảm hại hơn, để cho vợ mình ngoại tình khiến nó bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.” Bà cũng không muốn phê bình một người đã qua đời, chỉ là hiện tại Tả Tử Quân chạy tới bám lấy con trai khiến bà nghĩ đến chuyện xấu của con dâu trước kia.
“ Bác gái, cháu rất ngạc nhiên, nếu Thừa Diệp cùng chị cô ấy đã ở riêng, chị ấy cũng có bạn trai, tại sao bọn họ không dứt khoát ly hôn?” Đướng Bái Gia thấy thế liền tham gia náo nhiệt, còn nói lên nghi vấn.
Lục gia rất có tiền, bỏ ra chút tiền mua mặt mũi tuyệt đối không thành vấn đề. Thật ra thì chuyện Thừa Diệp và vợ anh đã không phải là chuyện bí mật nữa.
“ Nói đến chuyện này càng khiến bác tức giận hơn. Khi bọn họ ở riêng, mấy năm này bác đã nói không biết bao nhiêu lần khuyên nó ly hôn, kết quả tên kia nói cái gì mà nó đã từng đồng ý, tương lai dù không còn yêu nhau cũng sẽ không vứt bỏ cô ta, vợ nó đã ngoại tình rồi mà nó vẫn còn ở đó hết lòng tuân thủ lời hứa, cháu nói xem nó có ngu ngốc hay không!”
Tả Tử Quân kinh ngạc, cô không ngờ Lục Thừa Diệp thà lựa chọn ở riêng cũng không cùng chị cô ly hôn là vì lời cô từng nói với anh.
Lúc này Lục Thừa Diệp ôm Lam Lam đi vào quán cà phê khiến ba người phụ nữ đang nói chuyện sửng sốt toàn bộ.
“ Mẹ ở đây này.” Lam Lam vui vẻ gọi.
Anh ôm Lam Lam, nhìn cũng không có nhìn mẹ và Đường Bái Gia một cái, trực tiếp đi đến bên cạnh Tả Tử Quân.” Cô đứng lên đi, chúng ta về nhà.”
“ Sao anh biết…” Tả Tử Quân không biết tai sao anh lại xuất hiện.
“ Thừa Diệp, con không nhìn thấy mẹ và Bái Gia ngồi ở đây sao?” Bị con trai coi là người vô hình, Trương Ngọc Tuyết tức giận nói.
Anh vẫn không để ý đến mẹ mình, vẫn như cũ nhìn Tả Tử Quân.” Tôi còn phải về công ty, cô nhanh lên một chút, tôi đưa cô và Lam Lam về nhà.”
“ Nhưng…” Nơi này không chỉ có mẹ anh, còn có bạn gái anh.
“ Thừa Diệp, mẹ nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?”
Lục Thừa Diệp lúc này mới nhìn về phía mẹ anh, nhưng vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.” Mẹ, con đã nói mẹ đừng tìm hai mẹ con cô ấy nữa mà, con hi vọng đây là lần cuối cùng. Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Anh cầm tay Tả Tử Quân trực tiếp kéo cô từ trên chỗ ngồi đứng lên, sau đó ôm Lam Lam, ba người cùng đi ra khỏi quán cà phê.
“ Cái đứa bé này… tức chết bác mà!” Trương Ngọc Tuyết giận đến muốn bất tỉnh.
“ Bác gái, bác không cần tức giận như vậy, uống nước trái cây đi.” Đường Bái Gia liền tranh thủ đưa nước trái cây cho bà.
Trương Ngọc Tuyết uống chút nước trái cây, trì hoãn cảm xúc.” Nó cố ý chọc giận bác sao? Nó cư nhiên không chào hỏi chúng ta một tiếng, trong mắt cũng chỉ có Tả Tử Quân, thật là tức chết bác mà, tức chết bác rồi!”
Đường Bái Gia không ngờ Lục Thừa Diệp cũng có lúc mạnh mẽ như thế, bề ngoài lịch sự anh tuấn, trước kia luôn là dáng vẻ thân sĩ ưu nhã.
“ Bái Gia, bác đã nói với con, con không cần để ý Tả Tử Quân, cô ta chỉ vì lớn lên giống chị, mà Thừa Diệp thì quá cố chấp với Tả Tử Khiết nên mới có thể tạm thời bị mê hoặc, nó rất nhanh sẽ thấy rõ ràng.”
Là thế này phải không? Tả Tử Quân chỉ là thay thế? Đường Bái Gia đầy bụng buồn bực.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 24

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 24

Thấy cô mang theo hành lý, bà hỏi có phải cô muốn tìm chỗ ở không, biết cô muốn thuê phòng, bà Lộ nói bà có phòng có thể cho cô thuê. Cô rất vui mừng, nhưng cũng phải thành thật nói với bà Lộ rằng cô không có nhiều tiền. Bà Lộ nói tiền phòng sau này trả cũng được, vì vậy cô liền thuê căn phòng sát vách của bà. Nửa năm sau, Á Vi ly hôn mang theo Hạo Hạo trở về Nam Đầu, hai người trở thành bạn tốt, Á Vi dạy cô biết mới làm mẹ phải chăm sóc trẻ nhỏ như thế nào, bà Lộ cũng giúp một tay. Đối với cô và Lam Lam mà nói, họ không chỉ là người tốt mà còn là ân nhân.
“ Hi vọng em cùng Lam Lam nhanh chóng quay về, bọn em không có ở đây, sát vách trống rỗng có chút không quen, bà ngoại cùng Hạo Hạo mỗi ngày đều hỏi em cùng Lam Lam khi nào về nhà.”
“ Em cũng rất nhớ bà Lộ và Hạo Hạo.” Mặc dù mới mấy ngày không gặp nhưng cô thật sự rất nhớ bọn họ.
Cao Á Vi cùng Tả Tử Quân ngồi tán gẫu đến bốn giờ rưỡi mới đem Hạo Hạo quá giang xe về Nam Đầu. Mà trong lúc đó, Tả Tử Quân cũng không phát hiện điện thoại trong túi đã tắt nguồn, dĩ nhiên cũng không biết được lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ thì Lục Thừa Diệp gần như điên cuồng điện thoại tìm người.
“ Tại sao điện thoại ở nhà không có ai nhận, ngay cả điện thoại của cô cũng không gọi được.”
Hơn ba giờ chiều, ngồi trong phòng làm việc, Lục Thừa Diệp nghĩ buổi tối sẽ dẫn hai mẹ con cô ra ngoài ăn, anh gọi điện thoại về hỏi Lam Lam thích ăn gì, anh muốn đặt sẵn thức ăn, kết quả gọi điện thoại về nhà từ đầu đến cuối không có người nghe, ngay cả điện thoại của Tả Tử Quân cũng chuyển sang hộp thư thoại.
Vốn cho rằng họ chỉ ra ngoài mua đồ nhưng đến gần một giờ điện thoại vẫn không thông, anh cũng không thể ngồi yên được nữa. Anh quyết định lập tức lái xe về nhà, Tả Tử Quân kia không cần lén mang Lam Lam rời đi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Nội tâm anh lo lắng xông về nhà, trong phòng khách không thấy Tả Tử Quân cùng Lam Lam, anh lập tức vào phòng nghỉ cho khách, áo quần các cô vẫn còn, đồ cũng còn ở đây nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm được. Anh không nhịn được nghĩ các cô không mang theo đồ rời đi là vì những thứ này, ngay cả quần áo cũng đều do anh mua.
Anh giận đùng đùng ra khỏi phòng, hô hấp bởi vì nội tâm nóng nảy, lo lắng mà hỗn loạn, anh gọi điện thoại cho Tả Tử Quân nhưng vẫn không được, người phụ nữ kia thật sự mang Lam Lam đi rồi sao?
Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt sao? Tại sao cô vẫn muốn rời khỏi? Mấy ngày nay anh rất thỏa mãn với cuộc sống ba người, cảm thấy hiện giờ cuối cùng cũng giống như là một gia đình, chẳng lẽ cảm thấy vui vẻ chỉ có mình anh sao?
Lục Thừa Diệp không nén được kích động mà tức giận, cũng lo lắng họ có thể hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định lái xe ra ngoài tìm người. Vừa mở cửa chính, anh thiếu chút nữa đụng vào mẹ con Tả Tử Quân, Tả Tử Quân đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, cô cõng Lam Lam còn đang ngủ, thấy Lục Thừa Diệp cũng rất kinh ngạc.
Sao anh lại về lúc này? Chỉ là vẻ mặt giống như sắp nổ tung, mới nghĩ như vậy, anh đã nổi trận lôi đình quát cô.” Tả Tử Quân, cô rốt cuộc chạy đi đâu? Tại sao di động lại tắt máy?”
Anh thật sự tức giận thế sao? Cô bị anh đột nhiên quát mắng dọa cho giật mình, Lam Lam đang ngủ trên lưng cô cũng muốn tỉnh dậy rồi.
“ Lam Lam ngoan, không có việc gì, anh Lục, tôi xin anh nói nhỏ một chút được không?” Anh rốt cuộc làm sao vậy, tại sao lại lớn tiếng với cô.
Lục Thừa Diệp mím chặt môi, nhìn Lam Lam đang nằm ngủ trên lưng cô, đanh mặt lại, đưa tay qua ôm Lam Lam.” Tôi ôm bé đi vào phòng ngủ…”
Cô nhìn anh ôm Lam Lam vào phòng nghỉ, không khỏi thầm nghĩ anh rốt cuộc làm sao? Đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc này mới nghĩ đến kiểm tra điện thoại, vừa nhìn, thì ra là tắt máy rồi.
Lúc này anh vừa ra khỏi phòng vừa nói điện thoại, cố ý đè thấp âm thanh, động tác cũng rất nhẹ nhàng.” Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về công ty ngay.”
Nhìn thấy anh tắt máy, cô cầm điện thoại cho anh nhìn.” Tôi không có tắt máy, điện thoại hết pin rồi.”
“ Cô và Lam Lam đi đâu, tôi đã gọi hơn hai tiếng, tôi còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho là cô…” Cho là cô mang theo Lam Lam rời đi, Lục Thừa Diệp tức đến gần như không nói ra lời.
Tả Tử Quân nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng của anh, bởi vì không tìm được họ nên lái xe trở về tìm sao?
“ Thật xin lỗi, bởi vì Á Vi mang Hạo Hạo đến tham dự lễ cưới của chồng trước, tôi mang Lam Lam đến gặp họ, tôi không biết điện thoại tắt máy khiến anh lo lắng, xin lỗi.”
“ Tả Tử Quân, về sau mặc kệ muốn đi đâu đều phải nói với tôi một tiếng, không cho phép để ta không tìm được các người, nghe chưa?” Anh cũng không muốn tức giận với cô, nhưng cô vẫn luôn chọc giận anh.
Bởi vì nhìn thấy anh lo lắng như vậy, cô biết là do mình sơ sót nên mới nhường một bước, không nghĩ anh lại cư nhiên bá đạo như vậy, hạn chế hành động của cô!
“ Tôi cũng không phải là tù binh của anh, tôi không cần thiết làm chuyện gì cũng phải xin phép anh trước.”
“ Tôi cho cô biết, tôi hiện tại vô cùng tức giận, cô tốt nhất không cần chọc vào tôi.”
“ Vậy để chúng tôi rời đi, anh cũng không phải không cần phải tức giận như vậy nữa hay sao?”
Anh tức giận, cô chẳng lẽ không tức giận sao? Không cho phép bọn họ rời đi, hạn chế hành động của cô, mình lại muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, không có chút nào quan tâm cảm nhận của cô, cô cũng chịu đủ rồi.
Trong mắt anh lửa giận cháy hừng hực, nhưng lời nói đến giọng nói lại lạnh lẽo.” Tả Tử Quân, cô cứ muốn làm tôi bực mình, muốn khảo nghiệm cực hạn của tôi sao? Tôi sẽ cho cô biết, khiến tôi tức giận, tôi sẽ khiến cô không còn được gặp lại Lam Lam.”
“ Anh nói cái gì?” Cô trong nháy mắt ngây người.
“ Lam Lam là con gái của tôi, tôi đến tòa án xác nhận quan hệ cha con, dựa vào tài lực khác xa nhau của chúng ta, tôi có lòng tin có được quyền giám hộ của Lam Lam, mà cô, tôi chỉ có thể nói, cám ơn cô đã giúp tôi sinh Lam Lam.”
“ Không! Lục Thừa Diệp, anh không thể đối xử với tôi như vậy, Lam Lam là của tôi, anh không thể cướp bé đi!” Nghĩ đến về sau Lam Lam có thể sẽ rời xa cô, Tả Tử Quân gấp đến độ phát khóc.
“ Cái này phải xem biểu hiện của cô, còn dám chọc giận tôi, tôi thật sự sẽ làm như vậy!” Anh lạnh lùng nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô có thể cảm giác được anh vừa rồi không phải là nói đùa, anh thật sự sẽ làm như vậy, nhưng cô tuyệt đối không thể rời xa Lam Lam.
Bây giờ, cô tạm thời vẫn là nên cùng anh sống chung, về sau nghĩ biện pháp rời đi là được.
Lục Thừa Diệp vẫn con đang tìm nhà trẻ thích hợp cho Lam Lam, cho nên thời gian này bé không có đi học, Tả Tử Quân cũng không thể để con gái ở nhà một mình còn mình thì đi ra ngoài làm việc, cho nên hai mẹ con có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Vì vậy, mỗi bữa sáng và chiều, mặt trời cũng tương đối không lớn, bọn họ đến công viên bên cạnh chơi, nơi này có không ít trò chơi dành cho trẻ em, Lam Lam rất thích đến đây.
Hơn ba giờ chiều, khi Tả Tử Quân mang Lam Lam từ nhà trọ ra, một chiếc limousine vừa lúc dừng lại, cô nhìn thấy mẹ Lục Thừa Diệp xuống xe, gặp cô, gương mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, phía sau là một cô gái dung mạo rất xinh đẹp theo xuống xe.
“ Các người muốn đi đâu?” Trương Ngọc Tuyết hỏi.
“ Lam Lam muốn đến công viên phía trước chơi.” Tả Tử Quân nhàn nhạt trả lời.
“ Thật sao? Để tôi bảo tài xế mang bé đi, tôi có chuyện muốn nói với cô, à, quên giới thiệu với cô, đây là Bái Gia, là bạn gái của Thừa Diệp, bọn họ không lâu nữa sẽ kết hôn.”
Lam Lam được tài xế của Lục gia mang đi công viên chơi, mà Tả Tử quân ở lại cùng bà Lục và Đường Bái Gia đi vào quán cà phê bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, cô gọi thức uống ình.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 21

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 21

Mặc dù cô cũng từng nghĩ nếu anh biết Lam Lam là con gái anh thì sẽ rất tức giận, chỉ là cô không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
“ Chị em các cô thật đáng sợ, vì tiền, vì gả vào nhà giàu mà đùa giỡn tôi, chơi rất vui sao?” Vừa nghĩ đến nhiều năm qua mình sống trong lời nói dối, Lục Thừa Diệp không có cách nào áp chế cảm xúc kích động hiện giờ, nếu như anh không đi tìm cô…, có phải hay không cả đời cũng không biết được sự thật, vĩnh viễn cũng không biết mình có một đứa con gái.
“ Tôi cùng chị tôi cũng không muốn đùa giỡn anh, ý của anh là…” Thấy vẻ mặt anh khổ sở, cô cũng rất khổ sở, nhưng cô thật sự không có đùa giỡn anh.
Cô phủ nhận khiến anh càng tức giận hơn.” Đem tôi lừa gạt đến mức này, ngay cả con gái của tôi cũng không nói cho tôi biết, đây không phải là đùa giỡn thì là gì?”
“ Trên thực tế thì ngay cả chị tôi cũng không biết tôi sinh Lam Lam.”
Lục Thừa Diệp trợn mắt giận dữ nhìn cô.” Cô nói hết mọi chuyện rõ ràng đi.”
Nếu “ bí mật” bị phát hiện rồi, cô cũng không có gì giấu diếm nữa.
“ Chị tôi rất thích anh, muốn cùng anh phát triển thêm một bước, cũng nói anh là đối tượng kết hôn lý tưởng. Lần đó chị ấy chủ động mời anh đi giải sầu, nhưng một ngày trước đó mắc cá chân chị ấy bị trật, chị ấy rất lo lắng nếu hủy hẹn thì anh sẽ không vui, chị ấy cũng không muốn thất tín với anh nên mới bảo tôi thay thế chị ấy đi nghỉ phép với anh.”
“ Cho nên cô làm thế thân của cô ấy, vì để chị mình gả vào nhà giàu không tiếc bán thân thể của mình đến mê hoặc tôi sao? Chị cô cho cô bao nhiêu tiền?”
“ Tôi không có lấy bất kỳ xu nào của chị, chị ấy không phài là người như vậy”. Tả Tử Quân không muốn anh hiểu lầm chị cô.” Lần đó chị tôi chỉ muốn tôi thay thế chị ấy cùng anh nói chuyện phiếm giải sầu mà thôi, tôi cũng không nghĩ tới về sau lại cùng anh xảy ra quan hệ.” Lúc ấy biết rõ anh là của chị cô, nhưng cô bị lời nói dịu dàng của anh mê hoặc rồi.
Lần đó giải sầu trở về, em trai lại phát sốt phải đưa vào bệnh viện, cô vội vàng chăm sóc, dĩ nhiên không có nói với chị cô chuyện mình và Lục Thừa Diệp xảy ra quan hệ, sau đó chị cô cùng anh thuận lợi lui tới làm cô thở phào nhẹ nhõm.
“ Từ lúc bắt đầu đã gạt tôi, cô cho là hiện giờ tôi sẽ tin lời cô sao?”
“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi nói đều là thật. Trước kia nhà chúng tôi rất nghèo, ba qua đời, mẹ và em trai cũng ngã bệnh, chị tôi vì gia đình bỏ ra rất nhiều, tôi rất hi vọng chị ấy có thể sống hạnh phúc, cho nên tôi mới đồng ý giúp việc này.”
“ Thật là tình cảm chị em vĩ đại, muốn tôi vỗ tay bảo hay sao?”
Anh giễu cợt làm cô rất khổ sở, nhưng anh tức giận như thế cô cũng đã sớm nghĩ đến.
“ Sau khi anh kết hôn với chị ấy, tôi mới phát hiện mình mang thai, vì không muốn ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của hai người nên tôi mới quyết định rời đi, từ đó không hề liên lạc với chị ấy nữa, cho nên xin anh tin tưởng, chị ấy thật sự không biết tôi sinh Lam Lam.”
Lục Thừa Diệp nét mặt vẫn hết sức âm trầm cứng ngắc.” Vậy hiện tại chị cô đã chết, sao cô vẫn giấu tôi chuyện của Lam Lam?” Thậm chí vì sợ anh biết, nhiều lần đuổi anh đi.
“ Trước kia anh đã không biết, vậy cần gì phải cố ý nói ra.” Tả Tử Quân hiện tại chỉ muốn trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia.” Anh Lục, anh muốn biết chuyện gì thì tôi đều nói hết rồi, về sau chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi, lát nữa tôi sẽ mang Lam Lam trở về.”
Anh cười lạnh.” Tả Tử Quân, cô cho rằng sau khi tôi biết Lam Lam là con gái mình, tôi còn có thể giả bộ chuyện gì cũng không có xảy ra sao?”
Leng keng, leng keng! Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện cảu hai người. Lam Lam ở phòng khách nghe được có người nhấn chuông, rất nhanh chạy ra mở cửa.
Là một bà lão.
“ Bà ơi, bà tìm ai vậy?” Lam Lam lễ phép hỏi.
Trương Ngọc Tuyết vừa nhìn thấy người mở cửa là một bé gái, trong nháy mắt cho là mình đi nhầm, theo bản năng nhìn lại số tầng, không sai, là tầng tám. Nơi này mỗi tầng là một nhà, con trai sống ở tầng tám không sai mà.
Như vậy bé gái trước mắt này là ai?” Cháu bé, cháu là ai vậy?”
“ Cháu tên là Tả Ân Lam, năm nay bốn tuổi.”
Lúc này Lục Thừa Diệp đi tới cửa.” Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“ Thế nào, mẹ không thể đến sao? Trưa hôm qua con cứ như vậy bỏ bạn gái ở nhà, không nói cái gì liền rời đi, như vậy là sao? Còn nữa, đứa bé này là ai?” Trương Ngọc Tuyết vừa nói xong đã nhìn thấy cô gái đang đi đến cửa, bà sợ đến hét thảm một tiếng, vội vàng vịn vào tủ giày bên cạnh.” Mẹ ơi, gặp quỷ rồi!”
“ Mẹ, cô ấy không phải là quỷ, cô ấy là em gái sanh đôi của Tử Khiết, cô ấy là Tả Tử Quân.”
Trương Ngọc Tuyết ngồi trên ghế sa lon, uống trà con trai đem lên, chưa hoàn hồn.
Bà nhìn Tả Tử Quần cùng con dâu Hoa Hồ Điệp của bà giống nhau như đúc, cho đến bây giờ bà cũng không biết con dâu còn có một em gái sanh đôi. Mà bé gái ngồi cạnh là con gái cô, con trai bà vừa mới nói xong.
Lúc này Lục Thừa Diệp cư nhiên quấn lấy em gái của Tả Tử Khiết, về chuyện này, bà phải hỏi cho rõ ràng.” Cô Tả, sao cô cùng con gái sáng sớm lại xuất hiện trong nhà con tôi vậy? Chẳng lẽ ngày hôm qua cô ở lại đây?”
Tả Tử quân còn chưa lên tiếng, Lam Lam đã trả lời trước rồi.” Đúng vậy, cháu với mẹ ngày hôm qua ở lại đây, chú Lục còn giúp cháu với mẹ mua quần áo mới, rất đẹp phải không?” Lam Lam vui vẻ nói xong, phát hiện bà giống như đang tức giận, thân thể nhỏ bé vội len lén dựa vào mẹ.
Trương Ngọc Tuyết rất không vui mừng, mẹ con các cô qua đêm ở đây, con trai còn giúp họ mua quần áo? Này thật quá khoa trương, thế nào, chị chết rồi, hiện tại đến phiên em gái muốn mê hoặc con trai bà sao? Bà không thể để cho cô giống chị cô có cơ hội quấn lấy con trai bà
“ Tại sao mẹ con cô lại ngủ ở đây? Cô đừng nói với tôi, cô cũng muốn lấy con trai tôi, coi như dung mạo hai người giống nhau, cô cũng không thể làm như vậy.”
“ Mẹ, cô Tả độc thân, còn nữa, mẹ con cô ấy là khách của con, hi vọng mẹ đón tiếp cẩn thận một chút.” Coi như anh rất tức giận Tả Tử Quân năm đó lừa gạt anh, nhưng anh cũng không muốn cô bị mẹ hiểu lầm hoặc coi nhẹ.
Độc thân? Là ly hôn sao? Cho nên mang theo con gái đến quấn lấy con trai bà?
Trương Ngọc Tuyết nhìn Tả Tử Quân ánh mắt sắc bén hơn, nói chuyện lại càng không khách khí.” Cô Tả, tôi không biết tại sao mẹ con cô lại qua đêm ở đây, chẳng qua tôi hi vọng các người lập tức rời đi, con tôi đã có bạn gái, hơn nữa rất nhanh sẽ kết hôn, tôi không hi vọng có bất kỳ hiểu lầm gì.”
“Mẹ, con nói cô ấy là khách của con, mẹ không có quyền đuổi mẹ con cô ấy đi.”