-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 80

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 80

Cao ốc Tần thị.
Quan Nghị đẩy cửa vào, nhân tiện kéo kéo cả vạt, đem hợp đồng trước mặt anh để xuống, ngay sau đó ngồi xuống, "Một công ty nhỏ, không có danh tiếng gì , năm ngàn vạn là mua được."
“ Vậy thì tốt!” Tần Tấn Dương cũng không nhìn hợp đồng, thờ ơ nói.
Đưa tay gõ bàn một cái, duờng như muốn gõ tỉnh con người đang mê man kia. "Tấn Dương! Lần trước là một tháng kỳ bạn, mới thực hiện được một tuần lễ!”
Ngừng trong chốc lát, chăm chủ nhìn vào anh, tiếp tục nói, “ Như vậy, lần này cậu muốn trói có ấy ở bên người bao lâu?”
“ Bao lâu?” Dựa người vào ghế, Tẩn Tấn Dương thầm nhẩm hai chữ.
Nhắm mắt dưỡng thần , suy tư cái vấn đề này. Thậm chí ngay cả chính anh cũng còn không biết, lần này là bao lâu. Nhưng là khẳng định là, nhất định phải đem lấy cô ấy hoàn toàn bắt lại!
Quan Nghị thấy anh chậm chạp không đáp, hỏi tới, "Vừa một tháng sao? Hay còn là nhiều hơn?"
Không thể nào! Tấn Dương tới Đài Loan ròng rã ba năm, là Đại tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, phụ nữ bên cạnh anh, vô luận là gầy béo xinh đẹp, treo sáng du dỗ thì cũng nhiều như nước sông.
Cho anh mượn mấy cái bàn tay nữa cũng không đếm được. Nhưng mà, lại chưa từng có qua một người phụ nữ nào, có thể ở bên cạnh anh ngậy ngốc qua trong thời gian 1 tháng. Chẳng lẽ lần này, anh thực sự thua trên tay tiểu cô nhi này?
“ Tôi muốn chơi trò chơi hoàn mĩ!” Tần Tấn Dương chợt mở măt, cặp măt lóe lên sự tính toán. Nhìn Quan Nghị, làm bộ mặt giảo hoạt.
Quan Nghị nhíu mày, "Cậu nghĩ chơi cái gi?"
Chuyện càng ngày càng kỳ quái, Tấn Dương đôi với cái cô Đồng Thiên Ái đó càng ngày càng cố chấp. Chấp nhất đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chỉ là có chút hoang đường!
“ Hừm! Lúc nào cô ấy đầu hàng thì lúc đấy tôi thả cô ấy!” Tần Tấn Dương vẫn đạm phong thanh nói, thái độ bất cần đời.
Đẩu hàng? Lúc nào thì đầu hàng, cái gì thì qua cô?
Đấy rốt cuộc là trò chơi gi?
Đạng lúc Quan Nghị không hiểu thì Tần Tấn Dương lại sâu kín nói ra hai chữ.
"Săn tâm".
“………….” Tần Tấn Dương đến đó thì dừng lại, không chịu nói thêm gì nữa.
Tiện tay cầm lên một trang giấy, tâm tình hết sức sung sướng, gấp một cái máy bay giấy. Cũng không lâu lắm thì gấp xong. Tay nhè nhẹ ném đi, máy bay giấy bay qua một đường cong hoàn mĩ, chính xác rơi vào trong thùng rác.
Quan Nghị cũng dừng lại, không muốn can thiệp nhiều hơn, nói sang chuyện khác, “công ty đó có mấy quản lý, có muốn sa thải, sau đó tùy tiện điều mấy người qua không?”
“ Không!” Tần Tẩn Đương cự tuyệt, “
Không cần! Tất cả không thay đổi! Một người cũng không đổi!”
Chuộng điện thoại đột nhiên vang lên.
Đồng Thiên Ái vội vàng chạy đi nghe điện thoại, mặt khẩn trương, "Uy! Cậu khỏe
không?”
“ Xin hội cô là Đông tiểu thư?” Giọng nam cứng nhắc vang lện.
"Dạ! . . . . . . Xin hỏi. . . . . .Anh là ai?"
Nguyên gốc chỉ có một tay cầm ống nói, bây giờ là hai tay cũng nhau nắm.
Giọng nam tiếp tục vang lên, “ Cô đã gửi cho công ty chúng tôi một bản sơ yếu lí lịch, bộ phận nhân sự đã kiểm tra qua, cho nên cô ngày mai có thể tới phỏng vấn rồi!”
Nghe thấy thể, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tiếu trục nói, vừa cúi người vừa gật đầu mà tỏ vẻ cảm tạ, "Cám ơn anh! . . . . . . Dạ
được! . . . . . . Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! . . . . . . Sáng sớm ngày mai chín
giờ?......Thật cám ơn anh......"
Cúp điện thoại, hít thở sâu một hơi, cười to ba tiếng
Đồng Thiện Ái, ~ai nha nha~ rốt cuộc cũng có việc làm.
Một phần công việc ổn định! Cứ như vậy, mỗi ngày mà có thể ngủ thêm một lát nhỉ!
Về sau cũng không cần lo lắng vấn đề tiền học phí !Thật hạnh phúc nha!
"Ai nha!"
Thở nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu của mình, "Ngày mai đi phỏng Văn, nên mặc cái gì
cho tốt nhỉ!"
Vừa bước nhỏ chạy hướng phòng ngủ, bắt đầu mở tủ, tìm đồ thích hợp, đem tất cả ra ngoài mới phát hiện mình quá ít quần áo.
"Hừ. . . . . . Cái này. . . . . . học sinh quá rồi. . . . . ."
"Cái đó. . . . . . Dường như lại quá ngây thơ. . . . . . Không giống người đi làm
a…………….."
"…………….."
'Trời ơi! Làm sao bây giờ ! Bắt kể thế nào, vẫn là như cũ! Mặt mộc không trang điểm, áo sơ mi trắng thêm quần jean!
Quyết định như vậy, trong lòng đắc ý. Vừa ngâm nga bài hát, vừa sửa sang lại đống quần áo, treo vào trong tủ.
Chợt, nghiêng đầu liếc thấy nằm ở trong ngăn kẻo có đề một cuộn giấy.
Động tác trên tay cũng ngừng lại, không nhịn đuợc để quần áo xuống. Ðem cuộn giấy, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Kéo đây buộc ra, bức họa chợt nhảy thẳng ra ngoài, sau đó lại quăn xoắn lại.
Đưa tay đem bức họa mở ra, dấu son môi đỏ tươi cứ như vậy đập vào mi măt. Đánh thẳng vào thị giác, ngay tiếp theo rung chuyển lòng của cô.
Không thể tránh khỏi, lần nữa nhớ tới tên biến thái đó. . . . . .
Nửa năm trước, vào cái thời điểm kiên quyết rời đi, cái gì cũng không lấy chỉ mang đi bức tranh này. Không thể nói nguyên nhân, có lẽ chỉ là vì thương tiếc mình, bỏ lỡ "Đổng trinh" .
Khuôn mặt anh tuấn , đột nhiên thoáng hiện ngay trước mắt, như vậy cười như
không cười, mang theo chút tà ác. Trên mặt có điểm nong nóng , thực sự là gặp quỷ!
Làm sao lại nghĩ đến anh! Đáng chết!
Tiện tay đem bức tranh ném xuống đất, hướng trên giường ngồi xuống, cả người ngả về phía sau, lười biếng nằm.
"Ghê tởm!" Thế nào nhắm mắt lại rồi, mặt của anh lại còn ngay truớc mắt!
Cầm cái gối, che kín mặt của minh, thân thể cũng co lại, nhỏ giọng nguyên rủa, "Tần Tấn Dương cái tên biến thái! Anh đi chết đi! "
Ném cái gối xuống, từ trên giuờng nhảy bắn lên, làm cái tư thế phấn đấu, "Ngày mai đi đến công ty phỏng vấn, Đồng Thiên Ái ngươi nhất định phải thành công!"

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 79

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 79

Quan nghị nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ. Không phải chứ? Không phải thời điểm Đồng Thiên Ái cùng nam nhân khác đi đến, tiểu tử thối Tấn Dương này chỉ nhìn một chút thôi sao? Vậy ánh mắt này là sao đây? Sao lại làm cho người khác rợn tóc gáy luôn vậy. Giống như... đúng! Giống như bộ dáng ông chồng ở nhà bắt được quả tang vợ mình bên ngoài vụng trộm cùng kẻ khác.
"...."
Tần Tấn Dương trầm mặc trong chốc lát, bỗng dưng đứng dậy. Giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc! Cũng không có đơn giản như thế mà kết thúc. Nữ nhân đáng chết đó.!
Quan nghị khốn hoặc nhìn tới trước mặt hắn, tầm mắt theo hắn mà di động, cuối cùng không nén được tò mò hỏi:
- Cậu vừa đi nơi nào?
Tần Tấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì. Toàn thân khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nhiều, lộ ra một chút ẩn nhẫn tức giận, tựa hồ chỉ cần ai đó nhẹ nhàng châm lửa cũng sẽ theo đó mà nổ tung như núi lửa, sau đó không gì có thể cản lại.
Quan nghị nhìn bộ dáng trầm tĩnh của hắn, trong lòng không nhịn được ve mùa đông. Cho đến khi hắn ra khỏi phòng làm việc, biến mất trước mắt, lúc này Quan Nghị mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, trong lòng không khỏi lo lắng cho tiểu nữ nhân kia.
- Không thể nào. Hắn không phải là.... Hiện tại đi tìm Đồng Thiên Ái tình sổ chứ? Trời ơi! Bộ dáng hắn lúc này nhìn thật đúng là muốn giết người. Đáng thương cho Đồng Thiên Á! Không biết sẽ bị hắn giày vò hành hạ thành dạng gì đây!
Chiếc xe mescedes một đường nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt vượt qua chiếc xe phía trước, đem bọn họ rời di. Bên trong xe, Tần Tấn Dương đôi tay dùng sức cầm lái, giống như đang phát tiết (cái này giống như giận cá chém thớt - tội chiếc xe quá) ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Đôi môi mỏng mím lại, không khó nhận ra hắn đang rất tức giận.
Bỗng dưng đạp phanh, đem xe dừng sát bên đuòng, nhưng không có tức hỏa.
- Đáng chết! Tần Tấn Dương! Ngươi rốt cục là bị sao đây? - hắn ảo não đưa tay đập mạnh vào tay lái.
Đây không phải là hắn! Hắn tại sao phải nóng giận như thế! Tại sao hận không thể tự mình bóp chết nữ nhân kia? Thậm chí hắn càng muốn, lập tức đem nàng bắt đến bên cạnh, hung hăng yêu nàng.
- Tần Tấn Dương nữ nhân bên cạnh người chưa thiếu bao giờ, không cần vì một nữ nhân mà biến thành như vậy - trong lòng hắn không khỏi cảm thán, nói với chính mình.
Không lẽ lại như lời Quan Nghị nói, hắn chính là yêu cái con nhím nhỏ kia sao? Suy nghĩ bắt đầu loạn lên, khuôn mặt tươi cười của Đồng Thiên Ái từ từ hiện lên. Ánh mắt của cô thấu đáo đều khiến người khác không dám khinh nhờn. Như vậy rõ ràng, giống như là ngày hôm qua bình thường. Lúc này mới phát hiện ra, cho đến hôm nay hắn chưa khi nào quên di khuôn mặt của cô. Cho dù không gặp, thậm chí ngay cả hình hắn cũng không có một tấm, nhưng lại như thế, nhớ rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô. Nghĩ đi nghĩ lại, dùng sức đánh mạnh tay lái, quay đầu giết cá Hồi Mã Thương.
Chiếc xe con lao nhanh như gió, chạy như bay về một hướng, biến mất ở một chỗ không xa.
Lúc sau rời đi, hắn tiện tay mang theo chìa khóa nhà trọ. Bây giờ lại ngạc nhiên phát hiện, chiếc chìa khòa vẫn còn mang theo trên người. Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, hắn có chút tự giễu chính mình.
" rắc rắc" - âm thanh từ cửa phòng vang lên.
Tần Tấn Dương vươn tay ra, đẩy đẩy cửa. Tầm mắt liền đụng phải một bóng dáng, trong tức khắc đôi mắt trở nên tinh sáng. Ngay giây sau, lại tản đi phần ánh sáng trong mắt, chỉ đọng lại sự lo lắng, cả người hắn bao phủ một vùng mây đen.
Phỉ Dung nghe được sau lưng có tiếng vang, vội vàng quay đầu lại, đầu tiên là giật mình, cuối cùng có chút khẩn trương cúi đầu, hô một tiếng " Tần tiên sinh"
Tần Tấn Dương nhìn nàng, trầm mặc không nói gì. Ngẩng đầu nhìn về phía bức họa chân dung tự tay mình vẽ, con ngươi trong nháy mắt trở nên phóng đại.
- Đã xảy ra chuyện gì? Bức tranh lớn như vậy, cư nhiên cư nhiên cứ như hư không biến mất chỉ còn lại một bộ khuôn giá.
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm khung hình, trong đầu suy tư
- Tần tiên sinh, hôm nay là thư tư, cách một hôm, tôi liền đến nơi này quét dọn. Nửa năm qua, tôi một ngày cũng không dám nghỉ. Phỉ Dung thầy hắn không nói lời nào, trong lòng có cht1 nóng nảy, vội giải thích.
Tần Tấn Dương cuối cùng hướng Phỉ Dung gật đầu một cái, đi vào căn hộ. Đứng trước khung hình, bốn góc có dấu dao cắt để lại. Hiển nhiên là bị người khác cắt đi, về phần là ai cắt, không cần đoán cũng biết chỉ có một người - Đồng Thiên Ái.
Chợt cúi đầu liếc nhìn một góc dưới khung hình, có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút long6 màu đen. Nếu như không phải để ý nhìn kỹ căn bản cũng không phát hiện ra dòng chữ nhỏ này.
- Biến thái chết tiệt! Hôm nay là 11 tháng 6, bức tranh này tôi lấy đi. Còn nữa, tôi không ở nơi này nữa, tôi chuyển đi chỗ khác
Tần Tấn Dương nhìn nét chữ thanh tú trên góc, đột nhiên bật cười. Quả nhiên là tác phong của Đồng Thiên Ái, lời nhắn lại cũng giống như giọng nói của chính mình.
- À. Cô làm rất tốt. Mấy tháng này tôi tăng lương lên gấp đôi cho cô. Tần Tấn Dương tâm tình rất tốt, nghiêng người về phía Phỉ Dung nói
- Cám ơn Tần tiên sinh, cám ơn Tần tiên sinh. Phỉ Dung vội vàng tạ ơn.
Tần Tấn Dương đưa tay chạm nhẹ lên dòng chữ nhỏ kia, khóe môi cũng từ từ nâng lên, bộ dáng bình tĩnh, uất ức trong lòng như thế cũng biến mất, trong lòng âm thầm quyết định.
- Đồng Thiên Ái! Trò chơi này, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Em nói xem, chúng ta nên chơi như thế nào đây?
Lấy điện thoại trong túi ao ra, gọi điện thoại cho Quan Nghị:
- Muốn nhờ mạng lưới tình báo của cậu tìm hộ tôi một người
- Hả? Lần này là cái gì đây? Vẫn là Đồng Thiên Ái sao? - đầu điện thoại bên kia giọng nói của Quan Nghị có vẻ cực kí giật mình kinh ngạc.
Tần Tấn Dương cũng không đem kinh ngạc của hắn cho vào mắt mình, trầm ổn nói:
- Không phải vừa rối cậu nói cô ấy đang đi tìm việc sao? Đi tìm hiểu xem cô ấy nộp đơn vào công ty nào rồi?
- Tấn Dương! Chẳng lẽ cậu sẽ lặp lại chiêu cũ chứ
- Cậu đã nói như vậy,thì cứ theo ý cậu làm thế đi. Đi thu mua công ty đó cho tôi - Tần Tấn Dương thuận nước đẩy thuyền nói.
Quan Nghị rên lên một tiếng, không chịu nổi la lên:
- Tôi nói cậu cái tên tiểu tử thúi kia, chuyện này là thế nào ?

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 78

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 78

Sân bay quốc tế Đài Bắc.
Quan Nghị một thân một mình, sớm chờ ở lối ra. Ánh mắt nhìn người đi tới nháy mắt, nở nụ cười.
Thân thể vốn dựa vào lan can, vội đứng thẳng lên.
Hướng anh đi tới, đợi anh đến gần bên cạnh mình, dừng lại bước, giơ tay lên, tự đắc nện cho lồng ngực của anh một cái, trên mặt vui vẻ cũng rất rõ ràng.
Tần Tấn Dương không câu chấp, miễn cưỡng nhìn Quan Nghị cười.
“Cái tên tiểu tử thúi này, cư nhiên đi hơn phân nửa năm. Để cái cục diện rối rắm, giao cho tôi dọn dẹp!” Quan Nghị có chút nhức đầu hồi tưởng.
Tần Tấn Dương lại coi như không có chuyện gì, liếc nhìn anh một cái, “ Để cho cậu có thể trải nghiệm, nếu sau này tôi chơi trò mất tích, có thể giao lại Tần Thị cho cậu”
“Đừng! Cậu đừng a! Loại này ‘mất tích’ tôi không chơi nổi! “ Quan Nghị giả bộ hoảng sợ.
Có trời mới biết, cái thời điểm anh nhận lấy, Tần thị loạn cỡ nào. Ước chừng hai tháng mới thuận tay. Cái loại “năng thủ sơn dụ” anh không dám nhận thêm.
Hai người thoải mái cười một tiếng, nửa năm không thấy, làm cho họ cảm thấy hoài niệm.
Vừa nói chuyện, vừa hướng lối ra đi tới.
Người lui tới đại sảnh bởi vì nhìn thấy hai người họ mà sôi trào.
Hai người đều ột mét tám lăm, khi giơ tay nhấc chân đều hiện rõ khí thế Vương giả phong phạm.
Quan Nghị dù mặt có chút trẻ con, nhưng toàn thân phối hợp linh hoạt, không thể không thừa nhận là rất tuấn tú, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
Những người phụ nữ tiếp tục dời mắt tới bóng dáng còn lại, nhất thời có cảm giác khó thở. Hai đạo mày kiếm, anh khí bức người, mà hai ánh mắt sắc bén. Giống như nếu bị anh nhìn một cái, cả người run rẩy khác thường.
Môi của anh, hai mảnh trên dưới thật mỏng, nhật định hoa tâm lãnh tình. Trong đại sảnh, hơn phân nửa phụ nữ trầm mê nhìn họ, dừng bước lại quên mất đi về phía trước. Mà đàn ông, khí phách của họ bị lấn áp, cũng dừng bước.
Khi gương mặt cười như không cời của Tần Tấn Dương tà tà liếc qua người khác, nghe được người phụ nữ có tiếng hít thở, đàn ông có tức giận nhưng không dám nói, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Mị lực của cậu thật sự không có cách nào ngăn cản” Quan Ngị nhỏ giọng giễu cợt.
Tần Tấn Dương không có lên tiếng, trong lòng chỉ có một ý niệm, giống như nửa năm trước đây vậy - Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái.
Đi ra khỏi sân bay. Khí trời sáng sủa hẳn lên.
Xe Benz màu đen dừng sát phía đỗ xe ngầm của sân bay, Quan Nghị lấy chìa khóa xe, ném cho Tần Dương. Chìa khóa xe tạo một vòng cung trong không trung, bất chợt bị một bàn tay bắt lấy.
Tần Tấn Dương đè xuống nút bấm. “Cạch cạch…” Hai tiếng , cửa xe mở ra. Khom người ngồi vào bên trong xe, cầm tay lái, đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.
Quan Nghị cũng mở cửa xe, chui vào bên trong xe. Nghiêng đầu ngắm nhìn Tần Tấn Dương, “Thế nào? Trở lại Đài Loan có phải hay không có cảm giác cả người cũng được giải phóng?”
Dù sao, ở Anh quốc có hai người phụ nữ kia, xác định là bám người kinh khủng. Người bình thường thật sự không dám cung duy, anh thật là bội phục Tấn Dương có thế ngây ngô một thời gian dài như vậy.
“Việc tôi bảo anh điều tra sao rồi?” Âm thanh trầm ổn, không một tia quanh co.
Dạ? Trở lại liền hỏi cái này? Vội vã như vậy mà nghỉ phải biết?
Quan Nghị nhíu mày, “Thế nào? Đối với tiểu cô nhi vẫn là không bỏ được?”
Tần Tấn Dương hé miệng mà cười cười, “Không phải buông”
“Vậy là cái gì?” Quan Nghị càng thêm tò mò hỏi.
Nếu như không phải là không bỏ được, cái này sao gấp gáp làm cái gì? Người còn chưa tới Đài Loan, còn ở Anh Quốc, nhưng là vừa thông qua điện thoại quốc tế lại nói trước là muốn tới đòi mạng!
Tần Tấn Dương nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng là trong ánh mắt lại tiết lộ một ít tia xảo trá, “Vấn đề vẫn chưa giải quyết xong”
Khế ước một tháng, bọn họ mới hoang thành được một phần tư. Còn dư lại ba phần, anh muốn đòi lại.
Cao Ốc Tần Thị.
Khi Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị hai người xuất hiện ở Cao ốc, bên trong đại sảnh, không nhiều nhân viên lập tức cung kính đứng lại tại chỗ, tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên.
“Tần Tổng”
“Tần Tổng”……
Giống như nửa năm trước, vẫn là nụ cười ngạo mạn, một mực bước vào thang máy chuyên dụng. Theo thang máy đi lên, chặn tất cả ánh nhìn.
“Người kia chính là tổng giám đốc sao, rất đẹp trai à!”
Nhìn chăm chí vào họ là các tiểu muội mới tới, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.
Một nữ nhân viên khác, hiển nhiên là nhân viên kì cựu, liếc mắt khinh thường nhìn các tiểu muội, “Thế nào? Bị Tần tổng làm cho động lòng rồi sao? Tốt lắm! Đừng nằm mơ nữa!”
Ban tiểu muội không phục, “Dẫu quyết tâm thì không gì là không thể! Nói không chừng Tần tổng lại yêu thích chúng tôi đấy!’’
“Vậy thì phải đi phẫu thuật thẩm mĩ trước rồi hãy nói!”
Nữ nhân viên miệng lưỡi như dao, không chút lưu tình.
Nói xong, quay ngoắt người đi.
Tại lầu cuối của phòng làm việc
Đồng hồ tinh xảo để bàn, cây kim chỉ đưa tới đưa lui, phổi hợp với tiếng người báo cáo, trầm trầm vang lên.
“Vào tháng Một, cô cùng bằng hữu Phương Tình, còn có bạn trai của Phương Tình là Quý Hướng Phàm cùng đi nông trường Đài Nam du lịch. Qua một tháng mới về Đài Bắc”.
“Sau nửa năm, mọi ngày đều bình thường, đi học đi làm, cuộc sóng của cô quá khô khan rồi!”
“Gần đây cô bắt đầu đi tìm việc làm, đại học sắp tốt nghiệp, không sai biệt lắm, chỉ là tới kỳ thực tập rồi.”
“Vẫn là ở cái khu nhà trọ đó, không đổi”
…………………
Cuối cùng, hứng thú nói:
“Chỉ là, cô gần đây cùng với người đàn ông tên Tiêu Bạch Minh rất gần gũi à!”
Tần Tấn Dương ở trong ký ức tìm kiếm người đàn ông này, dường như có chút quen tai.
Chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt để lộ ra một chút ác độc.
Cái người đàn ông ngu ngơ đó? Đối tượng Đồng Thiên Ái thầm mến? Cái con nhím nhỏ này, cư nhiên đám cùng người đàn ông khác trong lúc anh không có ở đây!
Tội không thể xá.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 76

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 76

Gia nhân trong biệt thự Tần gia vừa được một trận náo loạn, kèm theo đó là tiếng đàn ông giận dữ cùng âm thanh kiêu căng của một người phụ nữ. Giống như một bản hòa tấu, rất ăn ý vang lên.
"Du Ty Kỳ, em buông anh ra, có nghe hay không? Nếu không anh thật sự phải động thủ rồi !" Tần Tấn Dương không thể nhịn được nữa gầm thét, đưa tay phải kéo "Gấu khôngala" đang dính trên người anh.
Du Tư Kỳ không có khả năng gì, nhưng bám dính lấy người khác thì là hạng nhất. "Không muốn, em vừa buông tay, anh lại muốn đi rồi! Lại muốn đi Đài Loan, cái nơi xa xôi như vậy!"
" Em không muốn anh đi! Tấn ca ca, anh nhất định phải đi sao?" Du Tư Kỳ la hét, giống như một người bị bỏ rơi vậy.
Tần Tấn Dương không bị những lời nói của cô kích động, trước sau như một rất lãnh khốc, kiên định nói, " Lễ Giáng sinh cũng qua rồi, anh cần phải trở về. Đừng quấn lấy anh!"
Mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng mà đối với cái danh nghĩa " muội muội" này thực sự không tránh kịp.
Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Du thị, Du Hạo Thiên chỉ có một ái nữ.
Rõ ràng đã hai mươi tuổi nhưng lại giống như bé con tám tuổi. Cứ như vậy dính lấy anh, thật không chịu nổi!
Du Tư Kỳ đã hai mươi tuổi nhưng vẫn sống trong sự yêu thương.
Đồng Thiên Ái hai mươi hai tuổi nhưng đã sáu năm sống một mình.
Cách nhau hai tuổi, nhưng cũng chỉ là chênh lệch về số tuổi mà thôi.
" Không muốn! Không muốn! Em không muốn!" Du Tư Kỳ cự tuyệt, nhất quyết không thả anh.
Tần Tấn Dương cau mày nhìn cái đầu nhỏ, " Em cũng hai mươi tuổi rồi. Chỉ so với những người hai mươi tuổi, cái gì cũng tự mình làm! Em có hay không đã thành thục!"
" Hả? Người khác? Người khác là ai?" Du Tư Kỳ dựng lên lỗ tai, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
Tần Tấn Dương bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, một giây kế tiếp lại lạnh lùng nói, " Em cần gì biết người khác là ai! Nhanh nhảy xuống! Em thật phiền toái!"
Nhưng vào lúc này, quản gia nhận được một cuộc điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Từ thiên sảnh chạy một mạch tới đại sảnh, vội vàng thông báo với Tần Tấn Dương, "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Không xong!"
Tần Tấn Dương cho là bà mẹ giảo hoạt vừa nghĩ ra được quỷ kế, không thèm quan tâm, đi về phái cửa chính.
" Đại thiết gia! Bệnh tim của Lão gia tái phát! Đang ở trong bệnh viện!" Quản gia chạy tới bên cạnh anh, kêu lên.
Tần Tấn Dương chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía quản gia, ánh mắt nghi ngờ dừng trên mặt ông, không phát hiện ra bất kì chút sơ hở nào.
Lão gia nóng tính kia! Khôngphair giả bộ bệnh chứ?
Ngày hôm qua còn lấy Long Trượng, lệnh cho anh phải cùng Tập đoàn Du thị nghiên cứu một số vấn đề.
Hôm nay lúc anh muốn đi, lại đột nhiên phát bệnh! Không phải rât đúng lúc sao? Không phải đang rất khỏe mạnh sao?
Tần phu nhân vội vả từ trên lầu chạy vội xuống, mặt ngưng trọng, "Tấn Dương, Kỳ Kỳ, gia gia phát bệnh tim! Ở trong bệnh viện! Chúng ta nhanh lên một chút đi!"
Tần Tấn Dương nghe thế, không chần chờ, nghiêng đầu về phía quản gi nói, " Chuẩn bị xe!"
Đài Bắc Trung Quốc.
Một tháng mới mở ra, kì nghỉ đông bắt đầu.
Đồng Thiên Ái đi ra khỏi ngân hàng, coi lại trong thẻ còn có bao nhiêu tiền.
" Hừm........Chỗ tiền này là gửi cho cô nhi viện.......chỗ này là đóng tiền điện nước.....trừ những khoản khác........vừa đúng tiền học phí"
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể yên tâm.
Mỗi kì nghỉ đông đều không cần vội vàng đi làm, được nghỉ một tháng nên có thể buông lỏng! Không cần liều mạng làm năm sáu công việc.
Điện thoại trong túi vang lên, Đồng Thiên Ái vội vàng lấy điện thoại di động ra, đè xuống phím kết nối.
"Này, Tiểu Tình."
Bên đầu điện thoại kia, Phương Tình giọng điệu hưng phấn, "Thiên Ái a!Cậu còn nhớ hay không trước kia chúng ta nói muốn đến nông trường Đài Nam du lịch."
Đông Thiên Ái cười đáng yêu nói, " Thế nào lại không nhớ! Có lần đã nhắc tới rồi!"
Đáng tiếc, vẫn là không thực hiện được.
" Hiện tại có cơ hội rồi, tớ nói này, công ty Hướng Phàm mới khai phá một địa điểm du lịch, lại đúng lúc là nông trường Đài Nam! Như thế nào! Chúng ta đi chứ!" Phương Tình dụ dỗ nói.
Đồng Thiên Ái do dự một lát, "Nhưng mà . . . . Tiểu Tình. . . . . . Tớ còn muốn . ."
"Đi làm" hai chữ còn chưa kịp mở miệng, liền bị Phương Tình cắt đứt, "Thiên Ái a! Khó khắn lắm mới được đi du lịch! Đi đi! Hơn nữa toàn bộ hành trình đều có người lo, miễn phí à!"
"... ......."
" Hướng Phàm nói rồi,ở đó mình có thể giúp họ, coi như là đi làm, sẽ có tiền lương! Như thế nào? Đi đi!"
Đồng Thiên Ái cầm điện thoại di động, trong lòng cảm động, nghẹn ngào một lát, sảng lãng nói, " Được rồi! Tớ đi! Chỉ là các người đừng ở trước mặt tôi biểu lộ tình cảm!"
... ....
Ngày thứ hai.
Đồng Thiên Ái mặc trang phục đơn giản, đeo ba lô đi ra khỏi tòa nhà. Tầm mắt hướng về phái cao ốc phía trước, thấy hai người đang ở trong ô tô thì lộ ra nụ cười lóng lánh.
Chạy chậm tới xe, người ngồi phía trước đã sớm mở cửa xe.
Thân thể khom xuống, chui vào bên trong xe, "Hắc hắc, Quý đại ca, đã một tháng, em muốn mặt dày làm kỳ đà cản mũi!"
Quý Hướng Phàm xấu hổ cười, không nói thêm gì.
Phương Tình liếc cô một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng, " Thiên Ái! Đừng nói lung tung nữa, lát lái xe được nửa đường, cẩn thận tớ ném cậu xuống!"
Giơ hai tay đầu hàng, Đồng Thiên Ái thức thời ngậm miệng.
Xe bắt đầu khởi động, khẽ lắc lư.
Đồng Thiên Ái dựa vào xe , nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe là bầu trời bao la.
Xanh thăm thẳm một mảnh, chợt xuất hiện một chiếc máy bay, nó bay qua đám mây, phần đuôi lôi ra một đoạn sương trắng.
Anh quốc, có xa lắm không ? Lượn quanh hơn nửa Địa Cầu sao?

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 66

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 66

Tại phòng ngủ của anh, cũng tràn ngập hương vị của anh. Trong cái hương vị đó, cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Phỉ Dung hôm nay vừa mới quét dọn phòng, thậm trí ngay cả ga giường cũng thay cái mới. Dường như còn đọng lại dư vị của ánh nắng mặt trời, chắc là vừa mới phơi khô? Hẳn vậy...
Đột nhiên đè cô xuống giường (tuy không nói là đè xuống giường nhưng đoạn dưới có cảnh chị Ái không biết để tay ở đâu, đành nắm lấy ga giường nên mình viết như thế ), mà cô cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã ở dưới thân anh rồi.
Tay của anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. Một nút lại một nút, làn da của cô phơi bày trước không khí, đột nhiên cảm nhận được cái lạnh, cô không khỏi rùng mình.
" Người khỏe mạnh thì không sợ lạnh ". Tần Tấn Dương dừng động tác, nhấn nút điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi.
Đột nhiên.......không cử động....
Hử? Không có hành động? Như vậy là tốt rồi.....
Đồng Thiên Ái cẩn thận mở mắt, lại phát hiện mặt anh đnag dán chặt lấy mặt minh.
Không nhịn được kêu lên, "A ——"
Anh với cũng là cùng một dạng! Đến lúc này cũng biến thái như vậy!.
" Thiên Ái....Thiên Ái...." Anh vừa đem thân thể mình áp lên người cô, vừa nỉ non gọi tên cô.
Đồng Thiên Ái không biết đặt tay ở chỗ nào, lại không thể đem tay dán lên ngực anh, dành phải nắm lấy một đoạn ga giường
.
" Cô bé này sao khẩn trương vậy, làm cho anh có cảm giác như đang khi dễ em vậy ". Tần Tấn Dương nhìn cô, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi cô, hài hước nói.
" Không phải dường như, vốn là anh khi dễ tôi ". Đồng thiên Ái nói thầm.
Tần Tấn Dương lại rất thính tai, phát ra tiếng cười trầm trầm. "Vậy coi như anh đang khi dễ em đi, anh bắt đầu khi dễ đây.".
Hôn lên môi cô, không giống như nụ hôn trước, rất qua loa. Nhẹ nhàng hôn, thăm dò đến lưỡi của cô, kiên nhẫn hòa hợp với cô.
Động tác trên tay không ngừng, tiếp tục cởi áo cô.
Răng và môi dây dưa, tay thì không ngừng lên xuống.
Chợt, anh ảo não gầm nhẹ. " Đồng Thiên Ái, em cố ý phải không! Lần sau không cho em mặc áo nhiều nút như vậy. "
Cái áo sơ mi có những mười mấy nút, hơn nữa lại liền thành một hàng, nút cài lại, đặc biệt nan giải.
Đồng Thiên Ái nở nụ cười, mắt mở to vội nói. " Oh! Biết! " Mới là lạ.
Sẽ không để cho anh đơn giản được như ý. Cho nên buổi sáng trước lúc ra khỏi cửa, cô đã cố tình chọn cái áo có nhiều nút nhất.
Haha, Thiên Ái thật thông minh!
Tần Tấn Dương cúi đầu có chút phiền não, ngón tay không nhịn được cởi nút cài.
" Đáng chết " Thấp giọng oán thán, tay dùng sức, " Toạc....." một tiếng, chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị hủy diệt trong tay anh.
" Quần áo của tôi ". Đồng Thiên Ái đỏ mặt đưa tay sờ lên y phục, " Gã biến thái chết tiệt này, dám phá hư nó ".
"Hư thì hư, lần sau sẽ mua cho em". Tần Tấn Dương thờ ơ nói.
Đồng Thiên Ái khinh thường hừ lạnh, "Tôi không thèm! Trừ phi anh đem nó vá lại cho tôi".
Vá lại? Vá thế nào? Anh đường đường là tổng đài của tập đoàn Tần thị lại đi vá áo? Trời ơi, cô thật đúng là ngây thơ.
" Em quyến rũ anh ". Anh chợt cúi đầu, âm thanh khàn khàn dị thường.
Tầm mắt hướng về chiếc áo lót đen của cô thì chuyển thành thâm trầm. Ánh mắt của anh, mang theo chút nóng bỏng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Hách! Tội danh thật lớn.
Cứ như vậy lảng vảng trong đầu cô! Cô có sao? Cô mưois không phải "quyến rũ", Chẳng lẽ mặc màu đen chính là quyến rũ sao? Thật ghét tên biến thái này !.
"Hừ, tôi không thèm." Đồng Thiên Ái gấp trả lời.
Tần Tấn Dương liếm hôn trước ngực xinh đẹp của cô, lại hôn lên môi của cô, mơ hồ nói, " Anh không nghe, anh xác định là em quyến rũ anh ".
Tất cả những điều cô giải thích đều vô ích, bởi vi anh đã định tội cho cô rồi.
"Đừng như vậy, Tần Tấn Dương!" Cô nhăn nhó nỉ non.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, biết anh đối với cô sẽ làm cái này cái nọ, nhưng vẫn là không cách nào tỉnh táo đối mặt được.
Huống chi tim cô, sao lạp đập mạnh như vậy, kịch liệt như vậy.
Dường như một giây kế tiếp, sẽ phải từ trong miệng nhảy ra ngoài.
Thế nhưng anh lại không có ý định thả cô, một tấc một tấc hôn qua, dường như đem nuốt vào trong bụng, không chừa lại một mảnh.
"Như vầy phải không?"
. . . . . .
"Hay là như vậy?"
. . . . . .
"Hay là như thế nào?"
. . . . . .
Khi anh nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng rồi lại có bộ dạng không thỏa hiệp. Bộ dạng ẩn nhẫn, đủ để cho tất cả người đàn ông phát điên.
Tần Tấn Dương nhìn cô, mồ hôi rơi trên người cô, một vài sợi tóc dán ở trên mặt.
Đưa tay vạch ra tóc của cô, nhìn thấy một mảng đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lúc ngủ mê, Đồng Thiên Ái có vẻ cực kỳ an tĩnh. Đôi tay khẽ nắm thành quả đấm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở hô hấp. Mà trên người của cô, chằng chịt dấu hôn.
Tần Tấn Dương nhìn "Kiệt tác " của mình, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Không nhịn được lần nữa hôn lên môi của cô, trằn trọc gặm cắn.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái phất phất tay, thấp giọng kháng nghị, "Đừng động vào tôi! . . . . . . Đừng động vào tôi ! . . . . . . Còn cử động nữa. . . . . . Tôi lột da anh. . . . . ."
Hử? .....Haha......
Cho dù là trong mộng, cũng không thay đổi được bản tính của một con nhím.
Vẫn bén nhọn như vậy, nhưng mà anh có thời gian cùng cô dây dưa.
Còn có thật lâu. . . . . .
Yêu thương hôn lên môi cô, ôm chặt cô trong ngực, hài lòng, hai mắt nhắm nghiền.
Cơ thể anh có vẻ khổng lồ, mà thân thể cô lại rất nhỏ nên vừa đúng khảm hợp với anh. Dường như là một đôi trời sinh. Cô ngủ trong ngực anh, rất an lành, thật ăn ý.
Anh đã qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảm gíac này.
Đây quả thực là một vấn đề lớn.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 65

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 65

Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . .
Anh ta nói cái gì đó? Cái gã biến thái này! Anh ta dám bảo cô ngồi ở trong lòng của anh ta?
". . . . . ." Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng từ đầu đến cuối không hề cử động.
Bảo cô chủ động ngã vào anh ta? E hèm! Cô không làm được! Coi cô giống như những cô gái háo sắc say mê anh ta sao? Đáng ghét! Thật muốn xoay người rời đi!
Tần Tấn Dương vỗ vỗ bắp đùi của mình, lộ ra mỉm cười mê người, "Ngối ở chỗ này!"
"Anh. . . . . ." Nghĩ cùng đừng nghĩ!
Nhưng lời còn chưa nói xong, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.
Tình cảnh bây giờ, cô là dê đợi làm thịt, mà anh cũng là một con sói bụng đói đang kêu vang. Có lẽ, anh đã sớm chờ một khắc này, chờ rất lâu rồi.
Cho nên, hiện tại anh mới có thể đắc ý như vậy.
Thậm chí là muốn cô chủ động nhảy vào ôm lấy anh.
Biết cô chần chờ cùng không tình nguyện, hiểu được hết thảy ánh mắt cùng vẻ mặt của cô. Nhưng là muốn chinh phục ý niệm, cũng càng lúc càng mãnh liệt.
"Thế nào? Quên giao ước rồi sao?" Nhẹ nhàng mở miệng, mắt khép lại, "Vậy tôi cũng sắp quên cái phần hiệp định kia rồi."
Khóe miệng của anh đè nén vẻ tươi cười giương lên.
Như thế thật chói mắt.
Không nhìn thấy mặt của cô, chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô. Nhưng mà có thể xác định, cô tuyệt đối sẽ khuất phục.
Hương tóc thanh nhã, cách anh càng ngày càng gần.
Tần Tấn Dương ngừng thở, hít một hơi thật sâu. Dường như muốn đem phần mùi thơm này, ẩn sâu vào trong thân thể. Sau đó, dùng để kết thúc.
Tay của cô, từ từ chạm được anh.
Thân thể mềm mại, mang theo chút cứng ngắc dựa vào trong ngực anh.
Sao mà nhỏ như vậy, da thịt lạnh như băng, dán vào lồng ngực anh. Tay của anh, rốt cuộc vòng lên thân thể của cô, rõ ràng có thể vuốt vẻ được xương của cô.
Thực sự quá gầy! Tần Tấn Dương nhíu mày.
Đồng Thiên Ái không dám nhúc nhích một chút, nhìn cẩn thận khuôn mặt gần trong gang tấc.
Lúc này mới phát hiện ra, khuôn mặt anh thật anh tuấn, có chút mê hoặc người. Hai lông mày lưỡi mác, hơi hơi khép lại, nhưng làm cho người ta có cảm giác uất ức. Phần đuôi lông mày bên phải hơi nhạt.
Rất nhạt rất nhạt, nhạt đến gần như không thấy, căn bản cũng sẽ không phát hiện.
Môi của anh sao lại như vậy, tại sao mím môi, tại sao không nói lời nào.
"Ăn cơm chưa."
Thanh âm rất nhẹ, giờ phút này ở vang lên bên tai, nhưng lại giống như một tiếng sấm va chạm tiến vào tâm hồn.
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt nhìn anh.
Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy, câu nói đầu tiên anh mở miệng hỏi cô lại là câu này! Thực sự thật kỳ quái! Không giống phong cách của anh!
Ăn cơm chưa? Ăn cơm chưa! Ừ. . . . . .
Cảm thấy một chút khẩu vị mình cũng không có, nói, "Ăn rồi!"
Tần Tấn Dương chợt mở mắt ra, một đôi ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm. Giống như nhìn mặt cô là có thể nhìn trôm được lòng cô.
Ánh mắt của anh quá thâm thúy, giống như là có lực hấp dẫn, khóa cô lại, cả năng lực dời tầm mắt đi cũng không có.
Hiện tại Đồng Thiên Ái mới cảm giác được mình thấp hèn chính mình gặp phải một người đàn ông mà còn là người đàn ông đội lốt sói.
"Về sau không cho phép ăn mì ăn liền!" Đột nhiên anh nhắc lại chuyện xưa.
Ách. . . . . .
Tình huống gì đây? Anh không phải là muốn cái gì của cô sao? Vì cái gì lúc nào cũng nói có hay là không nhiều vậy? Như vậy không phải quá kỳ quái rồi sao? Hay đây là mưu kế của anh!
Đồng Thiên Ái nghe ngoan ngoãn gật đầu một cái, "Ờ."
Dù sao cũng chỉ có một tháng này! Không đúng! Nói chuẩn xác, chỉ có ba tuần lễ thôi !
Tần Tấn Dương không hề tiếp tục hỏi tới nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Cô cách anh gần như vậy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào này. Mắt của cô nhấp nháy nhấp nháy. Từ trong mắt của cô, thấy được sợ hãi của cô.
"Không cần phải sợ, anh sẽ rất dịu dàng." Đến gần bên cạnh cô, hà hơi nói.
Hơi thở có chút khan khàn, phun vào bên lỗ tai cô, chọc cho cô’ run rẩy" một trân. Có chút cảm giác tê liệt, sau đó một trận ẩm ướt kéo đến.
Tần Tấn Dương đã bắt đầu hành động, anh nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của anh tham lam liếm lên cổ của cô, nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cô, tiếp theo in lên dấu ấn hoa hồng rất nhỏ.
Tay của anh cũng tìm kiếm đến nơi mềm mại của cô. Cách lớp quần áo, đặt lên bầu ngực rất tròn cô của.
". . . . . ." Choáng váng. . . . . .
Đồng Thiên Ái khẩn trương ngừng thở, đôi tay níu lấy vạt áo.
Tuy nhiên kinh nghiệm về phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng là trực giác của nữ tính, mịt mù nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra kế tiếp là cái gì.
Tại sao, giờ phút này nụ hôn của anh làm cô cảm thấy chẳng phải ghê tởm rồi sao.
Tần Tấn Dương hít một hơi thật sâu, tựa đầu chôn sâu ở cổ của cô.
Có chút khó có thể khống chế, cũng không phải là không có chạm qua phụ nữ, anh nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có chút khẩn trương, thật là buồn cười!
Dưới chân trầm xuống, từ trên ghế salon đứng lên.
Ngay tiếp theo, đem lấy cô ôm đi. Thân người nhỏ như vậy, khi ở trong tay anh, giống như là một con mèo đáng yêu.
Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy xấu hổ khi cô không có phản kháng.
Nên giày vò anh một lát, không nên nhanh như vậy để cho anh được như ý! Nhưng là nghĩ lại, hiệp nghị này mà nói thực sự rất dễ hiểu, một bước này sớm hay muộn cũng không trốn thoát.
Chỉ là, vẫn không tiếp thu được, không tiếp thu được chính mình không có chút chống cự như vậy.
Định nhắm mắt lại, không nhìn tới anh, chấp nhận ở trong ngực anh cọ xát.
Cô đang làm cái gì? Trêu đùa anh sao? Cư nhiên ở trong lòng anh cọ tới cọ lui, cô này không biết loại động tác đối với một người đàn ông mà nói là cỡ nào nguy hiểm không?
Cắn răng, ôm cô đi về phòng ngủ.
"Đi tới phòng của em, hay là phòng của anh ." Thanh âm của anh lượn lờ trên đỉnh đầu.
Không chút nghĩ ngợi, trả lời, "Của anh"
Tại sao vậy chứ! Bởi vì. . . . . .
Bức ảnh của mẹ vẫn còn đặt ở gian phòng của cô đấy. Chẳng lẽ muốn ở trước mặt mẹ, trình diễn một màn kia? Định nói ẹ biết, con gái ngươi rốt cuộc từ cô gái thăng cấp lên thành phụ nữ sao?
Cô không có loại dũng khí này. . . . . .

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 60

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 60

Thế nào? Anh hỏi cô thế nào? Hỏi cô coi như xong! Tại sao còn phải thêm một chữ "Lại"? Chẳng lẽ chuyện của cô rất nhiều sao? Rõ ràng là anh cứng rắn kéo cô tới ăn a!
Đồng Thiên Ái thở phì phò ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra tia lửa , "Tôi không sao hết! Tốt lắm!"
Hai tay đặt ở dưới bàn cơm, níu chặt khăn trải bàn màu hồng đào, hận không thể đem nó xé nát bấy.
Tần Tấn Dương nhìn cô, trong lòng khó xử, hoang mang, cô rốt cuộc đang giận cái gì? Quả thật không giải thích được! Luôn luôn ứng phó tự nhiên đối với phụ nữ, anh giờ phút này cũng cảm thấy nhức đầu cùng với ảo não chưa bao giờ có.
Khuôn mặt ẩn nhẫn của cô, có vẻ cực kỳ uất ức, làm cho không ai có thể nổi giận được với cô
Than thở một tiếng, lặp lại lời nói của Quan Nghị, nhẹ giọng hỏi, "Có phải không thích ăn thịt bò bít tết hay không? Hay mùi vị không tốt? Như vậy đi, tất cả thức ăn trong nhà hàng này đều mang hết lên đây, để cho em chọn."
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, "Theo lời tôi mới vừa nói, tất cả thức ăn đều. . . . . ."
Nên vui vẻ a! Nhưng Đồng Thiên Ái không có một chút xíu cảm giác vui vẻ! Ngược lại, cô ngược lại cảm thấy càng ngày càng phiền não! Anh thực sự rất . . . . . Tốt. . . . . .
"Lãng phí!" Rốt cuộc vẫn phải đem hai chữ này nói ra.
Quan Nghị tò mò nhìn cô, ánh mắt như đang cười giao động giữa hai người bọn họ. Giơ tay lên hướng về phía nhân viên phục vụ phất phất tay, sau đó vòng ở trước ngực, một bộ dạng xem kịch vui.
"Lãng. . . . . . Phí. . . . . . ?" Tần Tấn Dương có chút tức cười, anh tốt bụng, cô lại còn nói"Lãng phí" ?
Cô gái này thật là không biết điều mà! Tất cả những tình nhân của anh trước kia đều hiền thục nghe lời cùng mềm mại, nào có ai giống cô như vậy chứ! Là anh đối với cô quá dễ dãi với cô hay sao?
Đồng Thiên Ái chấp nhất gật đầu, nghiêm túc nói, "Tần Đại. . . . . ."
Hai chữ "Tổng giám đốc" còn chưa nói ra khỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó. Dĩ nhiên, không cần phải nói, người nào đó chính là Tần Tấn Dương đang cùng cô giằng co.
Cắn cắn môi, trực tiếp nhảy qua xưng hô, ra dáng như cô giáo đang dạy trẻ tiểu học
"Anh biết Đài Loan có bao nhiêu nhân khẩu không? Anh có biết có bao nhiêu cô nhi Đài Loan không? Tôi nghĩ sao anh lại có Đài Loan này có bao nhiêu cô gái xinh đẹp anh sẽ tương đối rõ ràng hơn!"
"Mỗi ngày anh đều ngồi ở trong phòng làm việc, cầm bút ký tên, OK! Đã có người thay anh làm việc! Có bản lãnh anh thử hòa nhập với sự khốn khổ của họ thử xem!"
"Tôi cho anh biết, ký cái tên ai cũng biết! Tôi cũng biết vậy!"
"Tôi chán ghét anh tự cho là đúng, chán ghét anh cho là có tiền thì có tất cả, chán ghét nụ cười ba hoa giả tạo của anh, tất cả những gì của anh tôi đều ghét!"
"Còn có chút, thịt bò bít tết ăn thật ngon, nhưng mà tôi lại không từng ăn thức ăn ở nhà hàng Tây, cho nên tôi không biết dùng dao nĩa, xin lỗi!"
Yên lặng như tờ.
Quan Nghị nghe xong diễn giảng lần này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay rồi ! Ha ha! Cô bé này, thật lợi hại! Thật sự khác hẳn người khác!
Nhìn thử đi! Vẻ mặt của Tần Tấn Dương như thế! Biết anh ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua a!

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 59

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 59

Đến khách sạn xa hoa lần trước, nhân viên phục vụ cũng là những người hôm đó, mà ánh mắt anh ta nhìn cô làm cô rùng cả mình.
"Ăn đi!" Tần Tấn Dương đặt nĩa vào tay cô, nghiêm giọng ra lệnh.
Đồng Thiên Ái vốn là không muốn ăn, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, k hông thể làm gì khác hơn là cầm nĩa bâng quơ ăn. Giống như nhai cỏ khô, không hề có chút cảm giác ngon lành gì.
Trong đầu buồn bực ăn một lát, ngẩng đầu lên mải miết theo dõi anh, "Khi nào thì anh đột ngột có lòng tốt như vậy."
Cô có đói bụng không, có ăn mì hay không, mắc mớ gì tới anh. Chẳng lẽ anh đột nhiên cắn rứt lương tâm? Hoặc là nói, anh đối đãi với mỗi đối tượng bao dưỡng, cũng quan tâm như vậy?
"Này!" Đồng Thiên Ái để nĩa xuống, đôi tay vén ở trên bàn, nhìn anh.
Tần Tấn Dương nhíu mày, hiển nhiên đối với cách mà cô gọi hết sức không vừa lòng, nâng lên khóe môi, "Không nên gọi tôi là ' Này ', nếu như em quên tên của tôi, vậy tôi cũng sẽ quên ' một tuần lễ ' ước hẹn!"
"Anh. . . . . ." Tức giận nhìn anh chằm chằm.
Một lúc lâu sau, mắt có chút cay, đưa tay vuốt vuốt. Sau đó lại cúi đầu, trầm mặc ăn một ít thịt bò bít tết.
Bên ngoài phòng VIP nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, Tần Tấn Dương khẽ dựa ra sau, tùy ý liếc nhìn, nhân viên đứng phục vụ gần đó hiểu ý lập tức đi mở cửa.
Cửa mở ra, Quan Nghị đưa gương mặt trắng noãn của tre con thoáng hiện. Thân hình cao lớn, gần như giáp cả cửa gian phòng, tầm mắt quét qua mọi người.
Liếc mắt nhìn cô gái đang buồn bã cắm cúi ăn, nhìn Tần Tấn Dương cười trêu ghẹo, nhạo báng hỏi, "Không có quấy rầy các người chứ?"
"Cậu nói thử xem." Tần Tấn Dương lại hỏi ngược lại anh ta.
"Nói như vậy là tôi tới không phải lúc sao?" Quan Nghị cười lập lòe, nhưng không có một chút ý tứ muốn rời khỏi. Đi tới ghế trống trước bàn ăn, bình thản ngồi xuống.
Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu, cũng không để ý tới người mới vào.
Cô đang cùng miếng thịt bò bít tết trong dĩa đấu tranh kịch liệt, tay nắm dao quá mức dùng sức, xẹt qua cái dĩa, phát ra tiếng vang"Két ——" chói tai.
Ghét! Cô ghét nhất ăn mấy loại thức ăn dành cho người có tiền này!
Cô căn bản là không từng ăn bữa ăn Tây gì cả! Nhiều nhất là chỉ thấy qua trong phim truyền hình! Duy nhất một lần ăn bữa ăn tây, cũng là bị buộc làm thành kỳ đà cản mũi của Phương Tình cùng Quý đại ca .
Ảo não cau mày, lại động mấy cái tay. Ba giây sau, tuyên cáo đấu tranh thất bại, rốt cuộc đem dao nĩa thả vào một bên, hơn nữa thề vĩnh viễn cũng không muốn liên quan gì đến chúng nó nữa.
Thế nhưng chính là động tác đó, lại ở trong mắt hai người đàn ông này lại là biểu hiện rằng cô đang giận dỗi, nên cố ý không muốn ăn.
"Không thích ăn thịt bò bít tết sao? Đổi thứ khác đi!" Quan Nghị ôn hòa cười, ngẩng đầu khẽ ra hiệu, mở miệng phân phó, "Đem thịt bò bít tết dọn xuống đi, thay. . . . . ."
". . . . . ." Đồng Thiên Ái có loại cảm giác muốn rên rỉ , "Không. . . . . . Không phải. . . . . ."
Tần Tấn Dương nhìn cô mặt lộ vẻ xanh xao, híp mắt quan sát cô, "Em thì thế nào?"