-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 118: Anh Muốn Cưới Em

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 118: Anh Muốn Cưới Em

Tay của cô đang nắm bàn tay to của anh cảm giác lòng bàn tay của anh còn có chút mồ hôi. Chẳng lẽ là bởi vì khẩn trương sao? Trong lòng đột nhiên có một chút cảm giác khác thường, cố gắng kìm chế rung động ký lạ xuất hiện. Người yêu vốn là nên như thế. Đồng Thiên Ái, ngươi bây giờ là bạn gái của anh Bạch Minh! Về sau, gả cho anh ấy sẽ là vợ của anh ấy!
"Anh Bạch Minh , em còn muốn đi chổ ăn cát băng!" Đồng Thiên Ái lôi kéo tay của hắn, tầm mắt nhìn về quán cát băng cách đó không xa.
Tiêu Bạch Minh có chút khó xử, ân cần nói "Thiên Ái! Bây giờ thời tiết cũng lạnh rồi! Ăn cát băng sẽ ăn đau bụng đấy!"
"Ai nha!anh Bạch Minh thật mất hứng! Hôm nay trời nóng như vậy! không có cảm giác lạnh a!" Đồng Thiên Ái bĩu môi, dắt hắn hướng mục tiêu đi tới.
". . . . . ." Tiêu Bạch Minh không nói gì thêm, nhưng mà trên mặt lại là nụ cười nhàn nhạt.
Đi ở phía trước Đồng Thiên Ái thỉnh thoảng lại nỉ non "Muốn ăn cái gì đây ? Chocolate? Thảo môi? Còn là cái gì đây? . . . . . . anh Bạch Minh thích vị mật anh đào . . . . . ."
Ngay lúc này, tựa hồ có thể nghe được âm thanh vẫy cánh của Thiên Sứ . Thì ra hạnh phúc cũng có thể gần như thế. . . . . . trên đường đông đúc tai một ngã rẽ, có một người rốt cuộc không chịu nổi "Oa oa ——" kêu to.
"Dạ dày em thật căng! Không thể chịu nổi! em đi không nổi nữa!" Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ kêu la, khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não.
Tiêu Bạch Minh dừng lại đột ngột mắt nhìn cô "Thiên Ái! Có phải rất là khó chịu hay không?"
Tầm mắt quét qua bốn phía, dừng tại trên cái ghế dài cách đó không xa "Đi đâu ngồi nghĩ một lát đi? Nghỉ ngơi một chút! em vừa rồi mới ăn nhiều đồ như vậy, không khó chịu mới là lạ!"
"vâng!" Đồng Thiên Ái liền vội vàng gật đầu, không có phản ứng. Ngồi ở đầu đường, nhìn người và xe đi qua đi lại không ngừng. Không khí náo nhiệt giông như trong phim ảnh mà mình lại chỉ là 1 khán giả đứng xem. Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp phủ lên người thấy thoải mái mơ màng muốn ngủ. Đồng Thiên Ái ngồi ở trên ghế, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Thiên. . . . . ." Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn về phía cô, phát hiện cô dựa vào thành ghế, cả người đắm chìm trong không khí ấm áp ở nơi này. Đưa tay, đỡ lấy đầu cô nhẹ nhàng để cho cô dựa vào vai mình.
Không biết qua bao lâu, những người đi trên đường có chút động.
"Oa ——" một tiếng kêu kinh ngạc của người con gái ở trong đám đông đi dừng lại trầm trồ khen "A! Người đàn ông này rất đẹp trai a! Thế nào đẹp trai như vậy a! Là minh tinh mới nổi sao?"
"Cái gì ? Minh tinh?người thật trì độn! Hắn So với minh tinh còn đẹp trai hơn!" các chị em bên cạnh vội vàng nói tiếp.
Đứa con gái sửng sốt một chút"Hắn là ai à? Không phải minh tinh cũng đẹp trai như vậy à? Hắn có xuất hiện trên TV mà!"
"Hắn là tổng tài của Tần Tấn Dương của tập đoàn Tần thị á! Ngươi cũng không xem tạp chí sao? Ngay cả điều này cũng không biết! Ngươi thật lạc hậu á!" Xung Quang vang lên tiếng cảm thán. Tiếng nghị luận rối rít nổi lên bốn phía, đặc biệt là các cô gái, mặt phải mưu cầu danh lợi.
Tiêu Bạch Minh nghe được ba chữ "Tần Tấn Dương", thấy màn ảnh lớn phía trước đang trực tiếp truyền hình. Nghiêng đầu liếc về phía Đổng Thiên Ái đang tựa đầu vào vai hắn. Trong lòng chỉ muốn tìm hiểu hết tất cả những thứ liên quan đến cô. Ở trước mặt cô tất cả đều mông lung.
Không biết lúc nào. . . . . .Đồng Thiên Ái đã mở mắt ra. . . . . . ". . . . . ." Trầm mặc không nói.
Ngồi ngay ngắn, thu lại tầm mắt. Ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn, không để cho người ở bên cạnh phát hiện mình biết mình đã tỉnh, hay mình đang chú ý tới Tần Tấn Dương . . . . . .
Cho dù là đang ngủ, nhưng nghe được tên của hắn cũng lập tức mở mắt. Đây là cái gì? Người tồn tại trong tiềm thức sao? Có lẽ nói hiện tại giả vờ như không biết,là lựa chọn tốt hơn như vậy sẽ không làm khó cô.
Nói thẳng thắn hơn, Tiêu Bạch Minh, không cần phải tự làm khó mình. Ngươi đang sợ, sẽ mất đi Đồng Thiên Ái. Mình so với người nam nhân kia mà nói, không có phần thắng nào. . . . . .
Đột nhiên phát hiện, mình cũng là ích kỷ như vậy.
Muốn đem Đồng Thiên Ái cột vào bên cạnh mình, sợ cô ấy rời đi.
Tiêu Bạch Minh. . . . . . Tình yêu của ngươi. . . . . . Thật là ích kỷ. . . . . . Thực sự. . . . . . Quá ích kỷ. . . . . .
Trên màn hình lớn, kênh giải trí, nữ dẫn chương trình lộ ra nụ cười sáng lạn.
Tần Tấn Dương mặc bộ Âu phục màu bạc hạng sang, hai chân thon dài. Mái tóc ngắn đen dài, đôi mắt kia lại bắn ra tia sang sắc bén như chim ưng.. . . . . .
"Tiết mục cuối cùng đây rồi, muốn cảm tạ Tần tiên sinh đã bớt chút thời gian quý báu đến tham gia phỏng vấn lần này." Người nữ chủ trì cười quyến rũ một tiếng, chợt mở to hai mắt.
Vạn phần tò mò nói, "Không biết ở tại nơi này, có thể mạn phép hỏi Tần tiên sinh một câu hỏi riêng tư hay không?"
". . . . . ." Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười mê người , khẽ gật đầu
Cô dẫn chương trình khuynh đảo ở bên trong nụ cười của hắn. “Câu hỏi này, chỉ sợ là toàn bộ những cô gái Đài Loan cũng muốn hỏi a! Đó chính là —— Tần tiên sinh thực sự cùng đương kim minh tinh điện ảnh quan Mị nhi tiểu thư là người yêu của nhau sao?"
Ống kính lập tức toàn bộ chuyển sang Tần Tấn Dương, qua thật lâu, hắn trấn định nói hai chữ, "Không phải."
"Như vậy, trong suy nghĩ của Tần tiên sinh, người yêu của anh nên là một cô gái như thế nào nhỉ?" Người dẫn chương trình chưa từ bỏ ý định hỏi tới. Tần Tấn Dương đột nhiên cười nhẹ một tiếng. Trầm mặc chốc lát, suy tư nên trả lời như thế nào.
"Cô ấy. . . . . . Tôi không biết phải hình dung cô ấy như thế nào. . . . . . Cô ấy là một cô gái rất bình thường. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . . Cô ấy là người mà tôi muốn cưới. . . . .". . . . . .Đồng Thiên Ái đột nhiên ngừng thở, nghe được bốn phương tám hướng truyền tới tiếng rút khí cùng tiếng kêu sợ hãi đầy hưng phấn
Địa Cầu vào giờ khắc này, đều giống như đã ngưng chuyển động.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 117: Quan Hệ Tình Lữ

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 117: Quan Hệ Tình Lữ

Chủ nhật, ánh nắng rất đẹp. Trên đường Đài Bắc từng cặp tình nhân nắm tay nhau hay những gia đình ba người cùng đi dạo phố, hay nhứng người đi lại vội vàng . Khí trời thật tốt làm cho tâm tình người ta cũng vui vẻ hơn, trên mặt của mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
"Anh Bạch Minh! Anh nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Bên kia nhiều quán ăn vặt quá!" Đồng Thiên Ái luồn lách trong đám người, quay đầu lại sau lưng gọi. Tiêu Bạch Minh không biết từ lúc nào, đã đi cách chỗ cô rất xa rồi.
"Thiên Ái! Em chậm một chút! Nhiều người quá! Cẩn thận người khác dẫm chân em đó!" Tiêu Bạch Minh đẩy cái kính mắt trên mũi, dặn dò nói.
Sóng người dày đặt, đẩy Đồng Thiên Ái hướng phía trước đi tới. Thân ảnh nhỏ gày ở trong bể người này, giống như là con cá nhỏ trong biển rộng xanh thẳm. Mặc cho nước biển trôi đi, cũng không biết mình sẽ đi về phía nào.
"Thiên Ái!" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc không nhịn được chạy về phía trước, thân hình cao lớn chen qua đám người trước mặt. Nhìn thấy bàn tay cô vội vàng cầm chặt lấy không buông ra nữa.
Đồng Thiên Ái cười "Hắc hắc" hai cái, ánh mắt liếc nhìn bàn tay to của anh nắm chặt bàn tay mình, trong lòng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Trong đám người chung quanh thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân thân mật đi qua, lắc đác mấy lời mà những đôi tình hay nói, bọn họ ôm nhau thật chặt thỉnh thoảng lại thì thẩm to nhỏ. Bọn họ. . . . . . Bây giờ quan hệ. . . . . . Đã là hơn mức bạn bè rồi. . . . . .Tại sao. . . . . . Cô cùng anh Bạch Minh. . . . . . Thế nào cũng không có cảm giác giống như tình nhân. . . . . .(là sao?)
"Thiên Ái! bên kia là quán ăn vặt sao?" Tiêu Bạch Minh dắt tay của cô, lách qua sóng người huyên náo đi vào quán nhỏ.
"Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . ." Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của anh không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình tay bỏng đến không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí. . . . . . muốn bỏ . . . . . . tay của anh ra. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi là thế nào? Ngươi không phải là vẫn luôn thích anh Bạch Minh sao? Tại sao hiện tại anh ấy nắm tay ngươi, tự nhiên mình lại có ý nghĩ này ! "Thích có rất nhiều loại. . . . . . Thân thể tương đối thành thực. . . . . ."chẳng lẽ giống như lời Y Y nói . . . . . .nhưng tại sao. . . . . . Cô lại không có ghét người kia đụng chạm. . . . . . Thậm chí là nụ hôn của hắn. . . . . .Mặc dù, chán ghét hắn như vậy. Cửa hàng trước mắt buôn bán các loại đồ nướng . Tiêu Bạch Minh đi ra chỗ trống ôm Đồng Thiên Ái ở trước ngực tránh khỏi đám người chật chội. Cúi đầu hỏi thở nóng rực phả vào cổ của cô "Thiên Ái! Em ăn cái nào đây?"
Đột nhiên giữa cổ có một chút khó chịu. Thậm chí có thể cảm thấy tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng lên. Quá thân mật. . . . . . Giữa bọn họ. . . . . . Như vậy thân mật. . . . . . Phải là chuyện đương nhiên a. . . . . . Tại sao. . . . . . Thân thể của mình. . . . . . cảm thấy ghét như vậy. . . . . .
". . . . . ." Thân thể trực tiếp hướng nơi đó nói "Dạ. . . . . . Tùy ý. . . . . . Ăn gì cũng được. . . . . ."
Sau lưng không biết bị người nào ở phía trước đẩy một cái, Tiêu Bạch Minh lảo đảo về phía cô. Mà môi của hắn đúng lúc Đồng Thiên Ái nghiêng đầu trong nháy mắt trên gương mặt của cô rơi xuống một nụ hôn nhẹ. Hai người đồng thời đỏ mặt, có chút ngại ngùng, lúng túng không nói gì.
"Anh Bạch Minh, em muốn ăn bạch tuộc viên. Nơi này nóng quá, em ở bên ngoài chờ anh." Vội vàng nói xong, cả người từ bên cạnh hắn vòng qua, chui ra khỏi đám người.
Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ có hành động đó. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái cũng đã đứng ở phía sau đám người bên ngoài. Chiều cao 1m6 mấy mặc dù không tính là lùn, nhưng là bị bao phủ bởi đám người phía sau. Đồng Thiên Ái tâm bên trong có chút đau lòng, ngắm nhìn Tiêu Bạch Minh ở trong đám người rồi chợt cúi đầu. Quanh mình náo nhiệt như vậy,nhưng tim của mình lại trống rỗng một mảnh. Cảm thấy khổ tâm vì không biết làm sao, ngay cả mình còn không hiểu nổi nội tâm của mình. . . . . . Cô, rốt cuộc là thế nào. . . . . .Thích anh Bạch Minh lâu như vậy, hiện tại đã trở thành bạn gái của anh cô nên thật vui vẻ mới đúng ! Thế nào lại một lần nữa cự tuyệt anh?Lần trước là ở trên xe cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .Lần này, ghét anh nắm tay của mình, thậm chí chỉ là môi của anh không cẩn thận hôn trên gò má, mình cứ như vậy sợ hãi chạy đi. . . . . .Đồng Thiên Ái! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Làm như vậy là sẽ làm thương tâm anh Bạch Minh ! Một lúc sau, Tiêu Bạch Minh cầm mấy xâu bạch tuộc viên nhỏ, từ trong đám người đáng hò hết loạn lên đi ra ngoài. Trang phục đầu tóc vì chen lấn biến thành xốc xếch. Sải bước đi tới trước mặt Đồng Thiên Ái, đem bạch tuộc viên nhỏ đưa cho cô cười nói, "Nhanh ăn đi! Nguội sẽ không có mùi vị !"
"Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái buồn buồn nói, lại chậm chạp không có đưa tay.
Anh Bạch Minh luôn đối với cô tốt như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không cùng cô so đo. . . . . . Mỗi lần cô giả bộ đều làm như không có chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao cứ điềm nhiên như không có việc gì, như vậy để cho cô ngược lại càng thêm khó chịu. Cắn răng vì ý tưởng đáng xấu hổ của mình.Anh Bạch Minh đối với mình tốt như vậy, hiện tại lại trốn tránh trách nhiệm đẩy đến trên người anh đi? Đồng Thiên Ái! Ngươi đúng là đáng chết! Tiêu Bạch Minh nhìn cô vẫn không có phản ứng, nụ cười có chút cứng ngắc, lại vẫn bình thản nói "Thiên Ái! Có phải khát nước hay không? Hay như thế nào?"
Đồng Thiên Ái. . . . . . Làm sao ngươi có thể phụ lòng một người đối với ngươi tốt như vậy. . . . . .Trừ phi, ngươi là một người vô tình vô nghĩa.
"Không phải! chỉ là đột nhiên gió thổi hạt cát vào trong mắt em nên mắt có chút khó chịu !" Nói xong, đưa tay làm bộ dụi dụi con mắt.
Nhận lấy bạch tuộc viênTiêu Bạch Minh một tay chủ động nắm lấy tay của anh.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 115: Hoài Nghi Mình

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 115: Hoài Nghi Mình

Bầu trời buổi chiều trong xanh, những áng mây màu hồng dưới ánh nắng chiều trông giống như một bức tranh tinh xảo, quang cảnh thật đẹp. Lúc đó trong phòng làm việc đè nén một bầu không khí không hợp với cảnh sắc bên ngoài. Những ngón tay thon dài đang gõ xuống bàn vừa nói chuyện điện thoại nội bộ: “Gọi phòng tài vụ ở nam bộ làm lại bảng báo cáo phần hạng mục mới đầu khai thác kia!”
“Làm ơn! Hiện tại đã tan sở! ngày mai làm đi!” Bên kia đầu điện thoại, âm thanh ảo não của Quan Kiên Quyết truyền đến. Tần Tấn Dương nhíu mày, tức giận gầm nhẹ: “Về nhà? Mình đây là sếp cũng còn chưa có tan sở! bọn họ đã về hết rồi hả? Gọi điện thoại cho quản lý bắt tòan bộ trở lại làm thêm giờ!”
“Tớ nói cậu…………”
Không đợi Quan Kiên Quyết nói xong, tức giận cắt đứt điện thoại.
“Fuck!___________” chửi một tiếng rồi đưa tay nới rộng cổ áo sơ mi cảm thấy vô cùng phiền não và lo âu. Tại sao. . . . . . lại có loại cảm giác này. . . . . . Tại sao. . . . . . trong đầu đều là lời. . . . . . Nàng nói. . . . . . Tại sao. . . . . . Không an tĩnh được. . . . . . Không cách nào bình tĩnh. . . . . . . . . . . . Là như vậy à. . . . . . Thực sự giống như con nhím con nói như vậy sao. . . . . .Chẳng lẽ vì mình từ trước tới giờ chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, cho nên cảm thấy đặc biệt mới mẻ? Thực sự là càng không có được, lại càng muốn lấy được sao? Phòng làm việc có tiếng gõ cửa sau đó được mở ra. Gương mặt trẻ con của Quan Kiên Quyết ngó vào, tức giận hướng hắn tiến gần. Đi tới trước mặt hắn, hai tay chống lên bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Mở miệng nói ——
"Tần Tấn dương!" hét lớn một tiếng rồi ngừng 1 lúc nói: "Tớ cầu xin cậu! Xin ngươi thương xót! đã trễ thế này! Mà đem những lão gia hỏa kia tới đây, cũng không biết mấy giờ rồi!"
Tần Tấn dương nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn, bóp cổ tay cười một tiếng.Nhưng trong lòng uất ức không có tiêu tán.
"Quan Kiên Quyết!" thân thể Tần Tấn Dương quay ghế sang trái một cái, đi đến cửa sổ. Quan Kiên Quyết đi đến ghế đối diện ngồi xuống, mệt mỏi dựa vào hướng thành ghế. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, miễn cưỡng ôn thôn "Ùm" một tiếng.
"Cậu. . . . . . đã thích người phụ nữ nào chưa. . . . . ." tiếng nói trầm nhẹ của Tần Tấn Dương vang lên.
Ách. . . . . . Quan Kiên Quyết suýt nữa từ trên ghế té xuống, hiện tại nếu như hắn có đeo mắt kính thì có lẽ đã rơi vỡ đầy đất! thật làm cho người ta ngất! Không phải chứ? Tự nhiên hỏi hắn loại vấn đề này? Hỏi hắn đã thích phụ nữ chưa sao? Quan Kiên Quyết ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên "Cái tên tiểu tử thúi này! Hôm nay sao thế? Đột nhiên lại hỏi vấn đề này!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương trầm mặc nhíu mày "Tớ cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật rất phức tạp!"
"À? ——" Quan Kiên Quyết kinh ngạc. Có lẽ mặt trời sẽ từ mọc từ hướng tây rồi! Thế giới có thêm kỳ quan lớn thứ chín sao? Tần Đại tổng tài là người luôn hiểu phụ nữ nhất lại có thể nói ra một câu như vậy? Từ khi nào thì phụ nữ ở trong mắt của hắn biến thành một loại sinh vật rất phức tạp? Quan Kiên Quyết nhíu mày khẳng định hỏi "vì Đồng Thiên Ái sao?" Trừ Đồng Thiên Ái, hiện tại trên thế giới này cũng tìm không ra lý do thứ hai có thể giải thích nguyên nhân hắn kỳ quái như thế! Tần Tấn Dương không nói gì trầm mặc coi như chấp nhận.
"Ai. . . . . ." Quan Kiên Quyết duỗi lưng một cái, đôi tay vòng quanh ngực "Nói đi! Lần này lại thế nào? Tớ sẽ thay cậu phân tích! Mặc dù tớ chưa có thích người phụ nữ nào!” Nữ nhân chính là loại sinh vật phức tạp này. Hắn bây giờ cũng bắt đầu biết một chút, cho nên không có hứng thú hỏi tới. Dĩ nhiên, trừ khi sinh lý cần.
"Cô ấy nói tớ đối với cô ấy, chỉ là nhất thời ham thích mới mẻ thôi!" Tần Tấn Dương cười khổ một cái "Ai! Không nghĩ tới a! Tớ cũng vậy sẽ hoài nghi mình!"
Quan Nghị Minh gật đầu, đột nhiên thấy bội phục Đồng Thiên Ái. Đài Loan nhiều phụ nữ như vậy, tranh nhau cướp và ước gì ngả vào vòng tay Tần Đại tổng tài. Duy chỉ có tiểu nữ cô nhi, lại tỉnh táo như vậy? Đồng Thiên Ái đúng là "Khác loại" tồn tại.
"Hiện tại phân tích cho tớ chỉ biết một chút, tớ biết vì cái đó mà Tần Tấn Dương do dự mãi đấy!" Quan Kiên Quyết dừng một chút khó khăn trầm mặc nói tiếp "Chỉ là! Người phụ nữ này, tớ đầu hàng! Tớ cũng không hiểu nổi họ!".
"Ùm?thôi đừng suy nghĩ!" Quan Kiên Quyết khuôn mặt tươi cười "Ai! mấy giờ rồi? sáu giờ rồi à? Đói bụng rồi! Đi nơi nào ăn cơm đã?" Tần Tấn Dương đứng dậy hướng cuả lớn đi tới
"Tên Tiểu tử! Thế nào mỗi lần nói với cậu, cậu cũng nửa chết nửa sống không nói, cậu đi đâu vậy à?" Quan Kiên Quyết quay ghế hướng tới hỏi.
Cửa bị mở ra, Tần Tấn Dương dừng bước lại, "Tớ đi tìm đáp án!"
"Tìm đáp án?" Quan Kiên Quyết buồn bực tò mò hỏi: "Cậu đi đâu tìm đáp án? Vậy tớ cũng đi? Thật ra thì tớ cũng thật muốn biết!"
"Không cần!" âm thanh Tần Tấn Dương truyền tơi. Chiếc xe Benz chạy băng băng đi tới khu biệt thự Vân Hải Cư.
Hơn nửa năm chưa từng tới nơi này, nhưng trí nhớ vẫn rõ ràng như cũ. Chạy qua con đường mòn xanh biếc , dừng ở tràng La Mã thức trước biệt thự. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lấy điện thoại di động ra, do dự một chút rồi bấm số.
"Tấn Dương ——" âm thanh Vu Nhuế ở đầu kia vang lên, mang theo chút ít khàn khàn.
Tần Tấn Dương mỉm cười, dịu dàng nói "Mới vừa tỉnh ngủ sao?"
"Ùm. . . . . . Tấn Dương. . . . . . Sao hôm nay lại nghĩ đến em. . . . . ."
Đổi tay, đem xe tắt máy. Mở cửa xe, nhìn về ban công lầu hai có chút nhạo báng nói, "Không biết hôm nay,em vẫn còn vì anh mở cửa không?”

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 111: Ai Mới Là Dã Nam Nhân

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 111: Ai Mới Là Dã Nam Nhân

Edit: vũ hồng
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tần Tấn Dương vẫn không có phản ứng gì, cả người dựa vào tường, cúi đầu suy nghĩ. Lời nói vừa rồi vẫn lẩn quẩn trong đầu, giọng nói của cô rõ ràng thanh thoát………
“Tần Tấn Dương, anh đã nghĩ chưa? Tại sao bây giờ anh lại nói yêu em? Có lẽ…. bởi vì anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ từ chối. Em luôn tỏ ra chán ghét anh, khinh thường anh, phản kháng lại anh, thậm chí không muốn quen biết với anh nên anh cảm thấy mới mẻ, kích thích anh! Càng không có được anh lại càng muốn có. Đây không phải là tình yêu chân chính, anh hiểu chưa?”
…………
Là như vậy sao?Tần Tấn Dương……. Đối với cây gai nhỏ…….thực là như vậy sao? Nếu theo như cô nói, thì cô và những người tình trước kia không giống nhau cho nên hắn mới thấy có cảm giác mới mẻ nên mới có cảm giác muốn có được cô. Càng không có được……… càng muốn lấy được. Tần Tấn Dương nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy không có lối thoát……. Chưa từng thích một người……….mà ngay cả bản thân …….. cũng không rõ nhưng suy nghĩ trong lòng mình ra sao nữa.
Quay lại phòng mình để xử lý công việc, buông mình xuống ghế, một tay nâng má, một tay vuốt trán, trong đầu vẫn hiện lên nhưng sự việc vừa xảy ra. Vẻ mặt khó chịu của hắn khi đó cứ hiện lên như cuốn phim quay chậm lập đi lặp lại, thước phim đáng ghét đó làm cho tâm trí mình càng ngày càng bị kích động…… Đổng Thiên Ái ………..tại sao lòng của ngươi………..sau cái nháy mắt đó……. lại thấy hồi hộp như vậy…..
“ Anh thích em, không ! Là anh yêu em” Đột nhiên hắn tỏ tình như vậy, giống như 1 lời nguyền rủa cứ vang mãi bên trong tai.
A a……………. Đổng Thiên Ái ! ngươi phải tỉnh táo, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, lúc nãy trong phòng ngươi đối với nam nhân đó có biểu hiện rất OK như vậy mà hiện tại lại………. tự nhiên không kìm được nhớ lại. Đưa tay bịt kín lỗ tai, không muốn nghe thấy nữa,không muốn lại nghe thấy cái âm thanh đó….cứ quanh quẩn….bên tai……. Cả người có cảm giác ngây dại giống như đang nằm mơ, đúng là ác mộng! Cả đời cũng không nghĩ đến, cô cảm thấy hít thở không được, trong lòng lo lắng không biết cái tên nam nhân biến thái đó có cho gọi cô lần nữa.
Buổi sáng,thời gian trôi qua thoáng cái đã đến giờ ăn cơm buổi trưa. Sau lưng có người vỗ vào vai:
“Đổng Thiên Ái ……….”
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Đổng Thiên Ái quay lại thấy khuôn mặt trái xoan ửng hồng của Y Y, mắt đang nhíu lại thì lập tức giãn ra….
“ Đi ăn thôi……” Tiền Y Y thở hổn hển, kéo Đồng Thiên Ái, hướng thang máy đi tới, vừa đi vừa nói: “ Hôm nay ta mệt chết đi được cái tên Miss Trần đó nhất định là lấy việc công bao thu riêng. Tự nhiên phái một cô gái như ta đi đưa tài liệu xa như vậy. Thiên Ái! Ngươi biết không,năm sáu cái thùng lớn như vậy mà một mình ta phải mang đến công ty đó, bi thảm nhất chính là ở đó không có thang máy, đi tới đi lui, từ trên xuống dưới ta chạy không biết bao nhiêu làn. Ta đói bụng đến nỗi có thể nuốt được cả một con trâu”
“………” Đổng Thiên Ái bị cô bạn kéo đi lại nghe cô ta kể khổ chỉ biết gật đầu phụ họa.
Tiền Y Y cảm thấy mình nói nửa ngày nhưng không thấy ai đáp lại, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Thiên Ái ở sau lưng phát hiện thấy vẻ mặt cô ngưng trệ, ngơ ngẩn. Đưa mặt lại gần cô: “ hồi hồn, hồi hồn, mau hồi hồn Đổng Thiên Ái”.
“A________” Đổng Thiên Ái hét to một tiếng, khi mắt đang nhìn mông lung thì xuất hiện khuôn mặt của Tiền Y Y, vội vàng định thần, buồn bã nói: “Y Y xin lỗi”.
Tiền Y Y “ hừ” một tiếng, buông tay cô ra, quay đầu bước vào thang máy, làm bộ không để ý đến cô.
“Y Y” Đổng Thiên Ái vội vàng chạy đến rúc vào bên người cô bạn như chú cừu nhỏ nhẹ lắc cánh tay của cô bạn mình, cầu khẩn nói: “ Không nên tức giận a! ta sai rồi”.
Tiền Y Y liếc nàng 1 cái thờ ơ nói : “ Trong đầu của ngươi toàn nghĩ đến nam nhân, làm gì còn chỗ cho người tỷ muội tốt là ta đây”.
Ách….. trông đầu toàn nghĩ đến nam nhân………..lời này……….thật sự là đúng……….thật khoa trương………. Nơi nào trong đầu cô nghĩ đến nam nhân…………thật qua oan ức….. được rồi ………cô thừa nhận……..có nghĩ một chút……….
Tiền Y Y nhìn gương mặt đỏ hồng của cô liền trêu trọc: “Làm sao rôi? Chẳng nhẽ muốn người đó thầm mến đến N năm nữa à? A! không phải, phải nói là bạn trai. Ta nhớ rồi, có phải là người hôm qua không? Ùm! Nhìn rất đẹp đôi đấy ! Rất tuyệt a! nếu lập gia đình thì nên gả cho ngừoi như hắn!”. Tiền Y Y hồi tưởng lại dáng người nam nhân đó rồi nói lên suy nghĩ.
“…………”Đổng Thiên Ái cắn môi ấp úng nói : “Nếu như ta nói……. Người ta nghĩ đến không phải là hắn……”.
“ hả?” lần này đổi lại là Tiền Y Y trơn mắt há mồm, Đổng Thiên Ái nghĩ đến nam nhân khác? Lòng lại càng hiếu ký hơn, vội vàng lại gần cô: “Tốt! Thiên Ái! Nói cho ta biết nhanh lên, ngươi đang nghĩ đến dã nam nhân nào?”
Dã nam nhâm…………..ngất………..toát mồ hôi….
“ Y Y” Đồng Thiên Ái nhìn thấy hai mắt cô bạn mình tỏa sáng, cảm giác mình giống như là trung yêu “tiền mặt” ( cái này ta chịu chẳng hiêu là gì).
Tiền Y Y liếc cô một cái : “ Nói mau, nói mau, không được nói láo”.
Đổng Thiên Ái không thể làm gì ảo não nói: “ Thật ra thì…….. ta cũng không biết……chuyện gì xảy ra……..chắc ta đang thần kinh thác loạn á……..hắn là một……người ta thấy rất đáng ghét……………”

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 109: Tôi Yêu Em

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 109: Tôi Yêu Em

“Không phải trò đùa. “ Tần Tấn Dương nhìn cô, ánh mắt rực sáng, bộ dáng ôn nhu mềm mại lúc trước biến mất không dấu vết, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm trang.
Két! Không phải trò đùa! Đồng Thiên Ái “ nha” một tiếng, nhún vai một cái, đối diện với hắn, tiệp tục vẻ trào phúng mà nói
“Vậy chắc là vui quá Tần tổng bộc phát nói ra. Ý nghĩ này của Tần tổng thật sự rất thú vị nha. Tần tổng dạo này không có gì làm đâm ra nhàm chán sao? Đang yên đang lành tự dưng tìm một cô nhi người người ghét bỏ như tôi đây làm Tần phu nhân.”
Tần Tấn Dương vẫn một bộ dáng nghiêm trang như trước, khuôn mặt tuấn lãng, đôi môi mỏng bặm chặt, quanh thân hắn lúc này tản ra một loại khí phách. Đây chính là khí chất vương giả bẩm sinh mà có.
Từ từ tiến lên mấy bước, thấy cô vì hành động này mà lui về sau, Tần Tấn Dương dừng bước, không hề có ý định muốn tiến lên. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ phối hợp với từng hành động của cô gái này.Cách cô một khoảng không, Tần Tấn Dương sau kín nói:
“Lời nói của tôi từng lời một không có nửa điểm đùa giỡn. Tôi biết em biết rõ điều này.”
Nhìn ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ trước mặt, trong lòng Đồng Thiên Ái chợt nhớ lại thời điểm đêm hôm đó. Nhớ bàn tay kia cùng đôi môi mỏng của hắn chu du khắp nơi trên người. Còn có từng nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống thân thể cô. Hắn đã từng rất ôn nhu yêu thương cô.
Nhớ hắn đã dùng đôi tay rắn chắc cùng đôi môi mỏng mềm mại kia chu du khắp nơi trên thân thể cô. Từng nụ hôn như thế nào rơi xuống người cô, nhớ hắn từng động tác một như thế nào yêu thương cô.
Những hình ảnh ám muội đó hiện về khiến mặt Đồng Thiên Ái đỏ bừng lên. Aaaaaaaa! Thật muốn chết quá!.
Đồng Thiên Ái! Cô hôm nay ăn trúng gì vậy? Trước mặt tên biến thái này, hết lần này đến lần khác nhớ đến mấy thứ đó.Từ khi nào thì cô trở nên háo sắc tham tình vậy?
Theo bản năng, Đồng Thiên Ái khẽ liếm môi, trên đôi môi đỏ vẫn lưu lại nhiệt độ của nụ hôn triền miên khi nãy. Hơi thở của hắn cứ theo thế vương lại trên người cô tựa như dấu ấn của chính hắn. Khiến cô xua đuổi thế nào cũng không hết.
Tần Tấn Dương nhìn thấy cử động kia của cô, trong cơ thể một trận nóng bức lại xuất hiện. Ý nghĩ muốn hôn cô lần nữa bị khơi dậy.
“Sao vậy? Sao không nói câu nào?”. Tần Tấn Dương cố gắng đè nén hơi thở tán loạn của chính mình, thâm trầm nói.
Đồng Thiên Ái căm giận nhìn hắn, bật thốt lên hai chữ :” không nói”. Sau đó ngay lập tức xoay người, hướng cửa lớn đi tới. Tần Tấn Dương dựa người trên tường, bàn tay để trong túi quần tây, nhìn cô nhỏ giọng nói “ Đồng Thiên Ái, em chính là cô gái nhát gan”.
Nhát gan? Hắn có ý đồ xấu! Tên biến thái đó điên rồi! Hơn nữa điên cũng không nhẹ đâu! Muốn đem hắn cách xa chính mình, cô không thể ở chung một nơi với hắn. Nếu cứ tiếp tục ở chung, chắc chắn tâm tình cô sẽ hoàn toàn bị hắn làm cho tê liệt. Nghĩ thế, tốc độ của cô càng nhanh hơn, quả thật là muốn chạy nhanh ra khỏi đây.
Tần Tấn Dương nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng luống cuống của Đồng Thiên Ái, hài lòng mỉm cười “ Em không phải tiểu quỷ nhát gan hay sao? Em chính là không dám thừa nhận. Em đang sợ ”
Buồn cười! Đây là hắn đang khiêu khích cô sao? Cho rằng cô sẽ cùng hắn cãi vã sao? Không thèm nhìn Tần Tấn Dương lấy một lần, nhịp bước vừa rồi chậm rãi giờ này vội hướng cửa trước bước đến. Tần Tấn Dương không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô, đôi mắt sáng nhìn cô như cũ, giọng nói sắc bén “ Đồng Thiên Ái! Em chính là tiểu quỷ nhát gan. Bởi vì em sợ chính mình sẽ yêu thương tôi, sợ mình sẽ giống những người phụ nữ khác không cách nào chống cự được sức hút từ tôi. Cho nên Đồng Thiên Ái em đối với tôi không phải là không có có cảm giác gì, chính là em không dám đối mặt với chuyện này!”
Đồng Thiên Ái lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại như thế.
“Sợ? Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đặc biết là với anh, tôi căn bản không hề sợ anh. Nói thêm cho anh biết, Tần tổng, tôi không phải là loại phụ nữ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đối với anh. Càng sẽ không bao giờ yêu anh.”
Kêu la ầm ĩ xong, Đồng Thiên Ái lúc này mới phát hiện ra mình kích động có hơi quá mức. Cô làm sao thế này? Biết hắn cố ý khiêu khích, sao lại tự mình chui đầu vào lưới. Phải cố gắng giữ tỉnh táo mới được. Aaaaaaa! Không được! Không thể nào! Không thể để hắn dắt mũi dẫn đi. Nụ cười giữ vững trên môi, Đồng Thiên Ái hỏi ngược lai:
“Sao vậy? Tần tổng hôm nay sao lại khác thường như thế? Tiếp theo, không phải Tần tổng sẽ nói ngài thích tôi, đặc biệt hơn sẽ nói yêu tôi chứ ?”
Nếu câu trả lời của hắn khẳng định như thế, vậy cô sẽ cười đến chết mất. Trước đây hai người bọn họ chính là như nước với lửa, lúc nào cũng đối chọi với nhau, thế nào mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành yêu. Bọn họ đang đóng kịch trên truyền hình sao? Sao mà giống Lôi Nhân kịch tình vậy. Hắn đừng có đùa nữa đi
Tần Tấn Dương lẳng lặng nhìn cô, không nói gì. Thời khắc này mọi thứ cũng như thể ngừng trôi. Không khí trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách đó không xa, chính là sóng to gió lớn. Là ai trước mở ra kia Trần Phong hộc tủ, kia thanh khóa ở trên tay ai….
Tần Tấn Dương thở dài một hơi, ánh mắt không còn thâm thúy như trước, hắn cười nhạt một tiếng, tự giễu chính mình
“Đúng vậy! Tôi thế nào lại yêu thích con nhím nhỏ như em chứ? Em ngày nào cũng nói chán ghét tôi! Nhìn thấy tôi đã muốn trốn chạy! Tôi không biết phải làm thế nào mới ở chung một chỗ với em được. Điều này khiến tôi rất phiền não”
“Nên là, Đồng Thiên Ái, hiện tại, tôi muốn nói cho em biết tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi”
Tiếng tim đập ——
Thình thịch… Thình thịch…. – tiếng tim đập
Cảm giác khó thở xuất hiệnkhông hề báo trước.Giống như bị ai đó dùng một khối đá lớn nện vào ngực khiến cả người hít thở không thông.
Tên biến thái đang nói gì vậy? Hắn thích con nhím nhỏ? Không biết làm thế nào mới ở chung mới cô được. Hắn còn phiền não nữa chứ! Hắn không phải lúc nào cụng tự đại cuồng vọng hay sao?
“Tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi” Hắn thích ai? Hắn yêu ai? Là cô? Đồng Thiên Ái sao? Trải qua tất cả mọi chuyện, biến thái đáng chết lại nói thích cô. Thậm chí là yêu cô. Làm ơn đi. Loại này dở như vậy kịch tình cũng quá ngoại hạng.
Hắn là một kẻ mưu kế đầy mình. Hắn chính là muốn chỉnh cô thật nặng đây
“Thế nào? Em hưng phấn hơi quá? Cũng đúng thôi. Toàn bộ phụ nữ trên thế giới em là người đầu tiên tôi nói yêu thích”. Tần Tấn Dương nhìn nét mặt cô, ung dung nhàn hạ nói.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 107: Trốn Tránh Tình Yêu

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 107: Trốn Tránh Tình Yêu

Tần Tấn Dương dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, ngay sau đó tiến thẳng vào trong, triền miên mà hôn.
Bao nhiêu xúc cảm Tần Tấn Dương thể hiện tất cả qua nụ hôn này. Khẩn trương, sợ hãi và một ít tức giận. Hắn tức giận đơn giản chỉ vì một kẻ luôn luôn cuồng ngạo như hắn, ngay giờ đây trước mặt tình yêu của chính mình, không khỏi không cúi đầu. Thật sự không giống Tần Tấn Dương trong quá khứ.
Là ai chinh phục ai, giờ phút này trong căn phòng này, Tần Tấn Dương hoàn toàn sáng tỏ, hắn chính là kẻ thua cuộc. Không có không phục. Thua chính là thua. Hắn như thế cam tâm tình nguyện thua trên tay cô gái nhỏ này.
"Thiên Ái. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . ." thâm trầm triền miên hút lấy đôi môi non mịn, Tần Tấn Dương càng không ngừng nỉ non tên cô. Giờ khắc này, ôm cô trong vòng tay, thưởng thức đôi môi nhỏ ngọt ngào này, hắn chính là cảm thấy nội tâm chính mình thật phong phú.
Yêu một người thần kì ở chỗ, có phải hay không con người ta sẽ bắt đầu kì vọng vào một điều gì đó?. Có lẽ là vậy… Cho nên hắn hiện tại cũng như thế mong đợi….
Như muốn thể hiện tất cả khát vọng của anh với cô trong nửa năm nay, chưa lần nào nghiêm túc hôn cô, hiện tại dốc hết tất cả, tại nơi này kéo dài nụ hôn khát vọng.
"Không phải như thế. . . . . Thiên Ái. . . . Cũng không phải như vậy. . . .."
Chưa từng nghĩ sẽ chế nhạo cô, càng không muốn khiến cô khó chịu, cũng không muốn làm những chuyện khiến cô tổn thương. Tất cả chỉ do anh đố kị. Đúng vậy, Tần Tấn Dương thừa nhận đi, thừa nhận bản thân mình đã sớm đố kị đến mức phát điên luôn rồi. Nhìn thấy cô gái này ở chung một chỗ với người khác, nhìn thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, thân mật tình tứ, hắn đố kị. Đố kị dến mức phát điên, cho nên mới nói ra những lời như thế.
“Ư!...Buông tôi ra… Anh… Không… Nghe… Đến…. À…” Đồng Thiên Ái lắc đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Cái gã biến thái này, sao lần nào cũng làm ra hành động thế này chứ? Thật là ti bỉ. Đồng Thiên Ái khó chịu cau mày, giống như lần trước, cắn lên lưỡi hắn, nhất thời mùi tanh nồng lan ra trong miệng.
“….” Tần Tấn Dương chịu đau tiếp tục hôn cô. Hai cánh tay giống như có thêm sức mạnh, đem cả người cô vây thật chặt. Giống như muốn để cho cô cả đời nay dựa vào cánh tay anh, hơn thế nữa muốn cô từ nay về sau là duy nhất của mình anh.
“Buông….ra….” Đồng Thiên Ái liều mạng đẩy hắn ra nhưng lạ phát hiện mình chỉ là phí công.
Tần Tấn Dương rột cuộc ngừng nụ hôn lại, cả người dán chặt vào Đồng Thiên Ái, tựa đầu vào cổ cô. Tham lam mà hít lấy mùi thơm của cô. Tần Tấn Dương thở hổn hển nói
“Hãy nghe anh nói….”
“Tôi không muốn! Tôi khong muốn nghe! Anh buông tôi ra! Buông ra! Có hiểu hay không?” Đồng Thiên Ái cố chấp la lên.
Tần Tấn Dương đem cô ôm chặt trong ngực, không đếm xỉa đến sự giãy giụa của cô. Giấu mặt nơi lỗ tai cô, nhẹ giọng nói
“Thật xin lỗi……”
Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi… Nghe ba từ này, Đồng Thiên Ái ngây cả người. Tất cả phản kháng cũng ngừng lại.
Đôi tay chống đỡ nơi lồng ngực của anh, cho dù cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ hắn. Hắn đang nói gì? Tên biến thái tự đại cuồng ngạo … hắn thế nào lại nói “Thật xin lỗi!” Hắn là nói cho nghe sao? Cô không phải là đang nằm mơ chứ? Nếu không phải mơ, vậy nhất định mới vừa rồi cô nghe nhầm.
“Thật xin lỗi…..” Thanh âm trầm thấp của hắn lần nữa vang bên tai. Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, có chút u mê nhìn chằm chằm một điểm, con ngươi phóng đại, cũng là không có điểm đến, cứ thế chăm chú nhìn lên phía trước.
“……”
Hắn cư nhiên nói…. Thật xin lỗi. Có chuyện gì vậy! Tên biến thái nói xin lỗi? Cái này so với giữa tháng sáu trời đổ tuyết còn khiến người khác cảm thấy kinh hãi hơn.
Tần Tấn Dương nhấc đầu lên, đôi tay rắn chắc ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt thâm thúy, ẩn hiện sau bên trong là gương mặt đang mê man của cô. Nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng hôn xuống đôi môi cô
“Thật xin lỗi…. chuyện ngày hôm qua…. Anh nhận lỗi với em….” Tần Tấn Dương chân thành nói.
Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt tuấn tú cách mình thật gần, mà cả người cô còn bị anh ôm chặt trong ngực. Đồng Thiên Ái xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngập nói
“Anh trước buông tôi ra “
“ Vậy em tha thứ cho anh” Hắn vội vã nói tiếp, ra điều điện với cô.
Háy hắn một cái, Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi lặp lại “Anh trước buông tôi ra”
“Em trước tha thứ cho anh” Tần Tấn Dương cũng ngang bướng như cô, lặp lại lời mình.
“…” Đồng Thiên Ái có loại xuc động muốn giết người, người này sao hôm nay lại ngang bướng đến mức này chứ. Cảm thấy bên hôn có chút căng thẳng, đối diện với ánh mắt anh, Đồng Thiên Ái hung thần ác sát nói
“ TẦn tổng! Mời anh đem móng vuốt của anh ra khõi người tôi! Anh nghe rõ chưa?” Đồng Thiên Ái từng chữ từng chữ nói.
Móng vuốt! Móng vuốt!
Con nhím nhỏ chanh chua này, dám đem tay anh biến thành “móng vuốt”? Cô nghĩ anh là gì? Con mèo con chó ngoài đường sao? Có cả móng vuốt nữa.
Tần Tấn Dương sửng sốt một hồi, không phản bác lại lời cô, lực đạo nơi bàn tay cũng giảm đi chút ít nhưng vẫn như cũ không buông cô ra.
“Em muốn thế nào mới tha thứ cho anh đây?” Tần Tấn Dương nhìn thẳng vào mắt cô, giống như làm như thế hắn có thể biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.
Đôi mắt hắn, đen như mực nói đúng hơn chính là giống như Mặc Sắc bảo thạch. Trong nơi u tối lại lóe lên một tia sáng rực rỡ. Từ từ nổi lên, sau đó càng ngày càng chói mắt. Ánh mắt Đồng Thiên Ái cùng hắn dây dưa, trong nhất thời không nói lời nào. Dường như ánh mắt hắn có ma lực, hút hết tâm trí của cô, khiến cô không thể nào thoát khỏi ánh mắt đấy.
Tần Tấn Dương khẽ nhíu mày. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia ảo não
“Thiên Ái… Muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây?”
Trong lòng chợt có chút buồn cười, rột cuộc cũng có một ngày, anh khẩn cầu người con gái này. Đúng như vậy…. Không thể không thừa nhận trước mặt tình yêu, cái gì gọi là tư thái cao quý hơn người đều bị vứt bỏ.
Trừ phi, ngươi là trốn tránh tình yêu này.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 106: Căn Duyên Tiền Định

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 106: Căn Duyên Tiền Định

Đi đến phòng quản lý, Đồng Thiên Ái đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái “Quản lý! Tôi là Thiên Ái!”
Giây tiếp theo đã nghe thấy thanh âm trầm ổn từ trong phòng truyền đến “Đồng tiểu thư sao? Mời vào!”
Đặt tay lên nắm đấm, Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng vặn nắm đấm sang bên trái. Cánh cửa được mở ra, trong nháy mắt, Đồng Thiên Ái thấy Đôn quản lý mập mạp đang ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười mờ ám. Tầm mắt xẹt qua vị quản lý, hướng nhìn sang bên, Đồng Thiên Ái chợt thấy cả người buồn bực. Là hắn – tên biến thái chết tiệt đó.
Ánh mắt của anh so với ngay hôm qua rất khác biệt, không có vẻ lạnh lùng cuồng ngạo như trước. Hắn đứng ở một nơi không xa, ánh mắt thâm trầm mà chăm chú nhìn cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến mê người.
Nhìn biểu tình người đàn ông trước mặt, Đồng Thiên Ái bỗng dưng thấy do dự, chần chừ. Kì lạ! Sao cô lại có loại cảm giác này chứ? “chính là cảm giác chạm phải điện, cả người run rẩy, không cách nào tự kiềm chế được”
Cảm giác chạm phải điện… chẳng lẽ lại….. không phải đâu… cô sao lại có thể liên tương đến cái này?
Trời ơi! Đồng Thiên Ái! Đầu óc của mày nhất định là ngập nước rồi, cho nên mới ở nơi này suy nghĩ lung tung! Phải nhanh chóng dẹp bỏ tư tưởng ấy đi! Bây giờ phải chuẩn bị tinh thần đấu tranh với tên biến thái nữa.
Vị quản lý mập hề hề cười nói “ Tần tổng, Đồng tiểu thư, hai người từ từ nói chuyện”. Nói xong, vội vàng ra khỏi phòng, không quên giúp hai người đóng cửa phòng lại.
Đồng Thiên Ái trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn người trước mặt. Hôm nay tên biến thái mặc áo sơ mi màu đỏ tía, loại màu sắc hoa mĩ, đi cùng bộ Âu phục màu đen, không những không có vẻ tầm thường, ngược lại càng làm lộ rõ vẻ cao quý bức người của hắn. Hay nói đúng hơn, người đẹp trai mặc kiểu gì cũng đẹp
Phi phi phi! Đồng Thiên Ái! Sao lại bắt đầu loạn tưởng rồi! Lấy lại vẻ trấn định, Đồng Thiên Ái bình thản nói “ Tần tổng có chuyện gì không? Có chuyện thì mau nói! Nói xong, tôi còn phải đi làm việc!”
Tần Tấn Dương nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, lẳng lặng quan sát cô. Tại sao cô không có vẻ gì gọi là tức giận. Ngày hôm qua anh đã như thế khiến cô tổn thương rất nhiều. Hiện tại cô lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện với anh. Cô hẳn là nên tức giận, quát to mắng mỏ anh mới đúng.
“ngày hôm qua….” Hắn mở miệng, thử nói
Ngay lập tức, Đồng Thiên Ái chặn lời, lạnh nhạt nói “ Không có gì! Những gì Tần tổng nói đều là sự thật! Thật sự là tôi có bán mình cho ngài , làm người phụ nữ của ngài trong một tháng. Là sự thật thôi mà! Nói ra rồi tôi cũng như cũ chẳng mất miếng thịt nào cả!”
Tần Tấn Dương nghe cô lạnh nhạt nói như thế, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận. Tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ “con nhím” của cô, hướng anh kêu to rống lớn, hoặc là múa máy môn võ Không Thủ Đạo mèo cào với anh, như vậy mới giống Đồng Thiên Ái trước kia anh từng biết. Hiện tại, cô cư nhiên lạnh lùng yên tĩnh như thế này khiến anh muốn phát điên.
Hừ! Đồ xấu xa. Lại không nói lời nào. Muốn im lặng sao? Được rồi! Tự mình mà im lặng đi.
Đồng Thiên Ái liếc nhìn sang bên phát hiện người bên này có chút mất hồn. Không lẽ hắn đang nghĩ nên tìm cách nào để tính sổ với cô sao? Tốt nhất nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, không nên tự rước họa vào thân.
“Tần tổng! không có chuyện gì, tôi xin phép trở về làm việc!”. Nhanh chóng nói xong, Đồng Thiên Ái xoay người bước đi thật nhanh đến trước cửa phòng.
Bỏ chạy…. mỗi lần nhìn thấy hắn... liền muốn nhanh chóng bỏ chạy…. không có bất kì lý do gì….cứ thế mà trốn chạy.
Thời điểm Đồng Thiên Ái vừa mở cửa ra, sau lưng có người giật ngược cánh tay cô lại, đem cả người ôm vào trong ngực. Lực đạo rất lớn, khiến cô có chút sợ hãi.
“A” Đồng Thiên Ái vừa la lên một tiếng liền im bặt.
Lần này, cô hẳn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý bắt đầu kêu gào
“Tên biến thái chết tiệt. Anh lại muốn gì nữa. Anh chế nhạo tôi thế chưa đủ hay sao? Tôi như thế nào thì anh mới hài lòng hả?”
Chẳng lẽ ngày hôm qua vẫn chưa đủ với hắn sao? Mục đích của hắn không phải là đã đạt được rồi à?Trước mặt tình nhân của hắn cùng với anh Bạch Minh, hắn hung hăng, không nể mặt nói ra nỗi đau của cô. Sau đó còn tiện tay, xát thêm muối vào vết thương ấy.
Thân hình rộng lớn của hắn giờ phút này bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại của Đồng Thiên Ái. Đem cả người Đồng Thiên Ái ép vào vách tường, dùng chính mình, giữ chặt lấy cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội nào nhúc nhích.
“Anh buông tôi ra! Tên biến thái chết tiệt này. Anh có nghe không hả? tôi kêu lên ọi người nghe bây giờ! Tôi nhất định sẽ kêu thật to.” Đồng Thiên Ái nhấc chân muốn đá hắn một cái.
Đoán được ý tốt của cô, Tần Tấn Dương vòng chân lên, kẹp chặt lấy đôi chân lộn xộn của cô.
“Không phải như thế!”. Tần Tấn Dương gầm nhẹ lên tiếng, lúc này anh không biết cách nào biểu đạt tâm ý của chính mình. Trước mặt người yêu, anh sao lại trở nên hốt hoảng thế này. Thật giống biểu hiện của nam sinh lần đầu biết yêu, không biết làm gì ( đúng là anh yêu lần đầu mà! Khác gì đâu chứ!)
Đồng Thiên Ái vẫn ở chỗ cũ giãy giụa không yên, nhất quyết không tha nói
“còn không phải như vậy! không phải tế thì là gì chứ! Anh chính là như thế!chính là như thế! Chính là như thế!”. Đồng Thiên Ái vô số lần lặp lại lời nói của chính mình, nhất quyết nói “ Anh vẫn như thế, luôn khiến người khác ….”
“chán ghét” hai chữ tiếp theo không kịp nói ra, đã bị anh nuốt lấy. Tần Tấn Dương hốt hoảng hôn lên môi cô, toàn bộ lời nói của chính mình cũng không biết nói ra như thế nào. Nhưng anh không muôn nghe, không muốn từ trong miệng cô nghe được… nghe cô nói chán ghét mình. Đột nhiên phát hiện, hắn cỡ nào khát vọng để cô thích chính mình.
Đã từng quen qua rất nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều nói yêu anh. Nhưng là anh không biết, họ yêu là tiền của anh hay là yêu chính anh. Hoặc hơn nữa là yêu tiền nhiều hơn yêu anh.
Nhưng mà……. Đồng Thiên Ái… Em là ngoại lệ.
Trên thế giới này, mỗi chúng ta phải chăng sẽ có ngày gặp đúng căn duyên tiền định của chính mình. thực sự cái gọi là nhân duyên có thực trên đời này sao.
Nếu quả thật có kiếp trước, thế thì kiếp trước anh nhất định đã làm chuyện có lỗi với cô. Cho nên kiếp này cô mới khiến ăn ngủ không yên lo được lo mất. Kiếp này anh thực sự hi vọng, có thể nghe được từ miệng cô hai từ “yêu anh”.
Đồng Thiên Ái em sẽ yêu thương anh sao?

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 110: Quá Nhiều Khúc Mắc

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 110: Quá Nhiều Khúc Mắc

Đổng Thiên Ái cúi đầu cắn răng, cái tên nam nhân biến thái này nói giọng đó là ý gì ! mình là người duy nhất trong thế giới nữ nhân mà hắn nói yêu? Hắn cho đó là vinh hạnh sao?còn mong rằng sau khi nghe thấy câu này cô sẽ tự giác đi đến bên hắn ôm hôn hắn, hoặc là rất vui vẻ để thỏa mãn thói hư vinh của hắn? thật buồn cười cô đâu phải loại con gái nông cạn. Hắn nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng như thế thì cô sẽ phản ứng như vậy để thỏa mãn hư vinh của hắn mong rằng về sau hắn không quấy rầy mình. Cô nở một nụ cười giả dối, cười cười mà nói : “Có thể được Tần tổng tài yêu, em thật sự là cực kỳ cảm kích ! Dạ! em sẽ đem “tình yêu của anh” hảo hảo trân quý đấy! đợi đến khi em sống khoảng bảy tám chục năm nữa em sẽ không quên mang ra khoe”
Đúng rồi, đến lúc đó tóc cô đã bạc trắng mà còn có thể đứng hiên ngang trước mặt con cháu nói cho tất cả biết cô đã từng được Tổng tài của Tần thị ngỏ lời yêu mình. Chà...! Không tệ! Là một ý kiến hay! Thật sự cô rất nhiều nư nhân, bọn họ chỉ muốn nghe hắn nói yêu họ,nhưng chữ “yêu” này sao có thể nói ra được dễ dàng như vậy? Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến một lần cho nên không dễ dàng nói “yêu”. Nhưng bây giờ đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù cô có ghét hắn hắn cũng phải làm cho cô thích hắn. Không phải hắn không muốn yêu mà chỉ vì chưa rung động trước một ai, có lẽ người đó chính cô, cô sẽ là người “duy nhất” và cũng là người hắn “ yêu nhất”…….
“Đổng Thiên Ái, anh yêu em, anh mong em hiểu điều đó” nghiêm túc nói lại một lần nữa hắn đột nhiên thấy ba chữ “anh yêu em” cũng không phải là khó khăn khi nói ra, dường như càng nói càng thuận, nếu mỗi ngày đều nói cũng không thấy tệ lắm. Đổng Thiên Ái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn nụ cười trên môi tắt hẳn sắc mặt trở nên cứng ngắc. Không phải chư……. Trông như vậy………không thấy có ý đùa giỡn…….. nói cách khác……là hắn đang nói thật?……… hắn yêu cô?……….. toát mồ hôi………tên nam nhân biến thai này………. Yêu nàng cô!!!
Tần Tấn dương thở phào nhẹ nhõm, lộ ra mỉm cười mê người, "Không có nói giỡn, từ lúc bắt đầu, Anh đã nói với em, anh không có ý đùa giỡn!" cô là trường hợp ngoại lệ, làm cho hắn phá bỏ hết tất cả các quy tắc của bản thân.
“………..” Đổng Thiên Ái nghĩ, rồi lạnh nhạt hỏi : Như vậy em hỏi anh, anh yêu em như thế nào?”
Thấy hắn mở miệng định nói, cô vội vàng cắt ngang : “ Anh cứ nghe em nói hết đã. Anh đã chắc chắn chưa?Có người nói với em, yêu có rất nhiều loại, bản thân em mặc dù không hiểu lắm nhưng em có thể hiểu được từ “ yêu” của anh nó như thế nào. Anh luôn có một cuộc sống an nhàn sung sướng,mỗi người thấy anh đều là khúm lúm,có thể ngồi xuống lau giầy cho anh, không có ai phản kháng lại anh. Tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh, họ luôn chiều theo ý của anh,luôn nghe lời anh, luôn gật đầu chứ không lắc đầu? Tần Tấn Dương, anh đã nghĩ chưa? Tại sao bây h anh lại nói yêu em? Có lẽ…. bởi vì anh chưa bao h gặp 1 người phụ nữ như em. Em luôn tỏ ra chán ghét anh, khinh thường anh, phản kháng lại anh, thậm chí không muốn quen biết với anh nên anh cảm thấy mới mẻ, kích thích anh! Càng không có được anh lại càng muốn có. Đây không phải là tình yêu chân chính, anh hiểu chưa?”
………… Nói 1 hơi như vậy, mới thấy miệng lưỡi khô nóng.
Tần Tấn Dương im lặng tại chỗ, chăm chú nìn nàng, không phản kháng, mát nhìn xuống làm cho người đối diện không thể nhìn được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“………” Đổng Thiên Ái nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi xoay ngưòi bình tĩnh đi về phía cửa phòng. Giống như trước kia, đối mặt với tất cả những người muốn theo đuổi luôn không để cho họ bất kỳ hy vọng, vẫn như cũ kiêu ngạo mà rời đi. Đổng Thiên Ái…………. Làm rất tốt…………. không để cho hắn thương hại mình. Mặc dù lúc trước mình rất ghét hắn, nhưng giờ phút này hắn nói yêu mình, cho dù từ “yêu” này có bao nhiêu khúc mắc….. Đối mặt với tình cảm này, bất kể là tốt hay không tốt, đều muốn chân thành mà đối diện.
“Mẹ………………ô…………”
“ Bảo bối ThiênÁi, tại sao lại khóc? Đừng khóc !”
"Mẹ. . . . . . Tiểu Lệ nói. . . . . . Là bởi vì tiểu Kiệt ca ca bên cạnh yêu thích con. . . . . . Mới cùng con làm hảo bằng hữu đấy! . . . . . ."
"Cho nên con khóc đây? Thiên Ái ngu ngốc!"
"Tiểu Lệ. . . . . . Nàng không thích con. . . . . . Nàng thích tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
"Thiên Ái, mẹ nói cho con biết, tiểu Lệ nàng cũng thích con, chỉ là . . . . . . So với tiểu Kiệt. . . . . . Nàng thích hơn tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
". . . . . ."
"Giống như mẹ thích nhiều người như vậy, nhưng là thích nhất vẫn là Thiên Ái. . . . . ."