CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 130: Văng Ra Ba Mét
Xe buýt vững vàng chạy, tất cả phía trước đều chậm rãi lắc tại sau xe. Giống như bộ tranh màu nước rất nhạt rất nhạt, mơ hồ di tản âm điệu, xa hoa như vậy.
Đồng Thiên Ái liếc nhìn người bên cạnh một cái, cẩn thận từng li từng tí một dịch sang chỗ trống bên cạnh mấy cm. Cố gắng cách xa hắn một chút, tuy chỉ có một chút khe hở.
“…….” Tần Tấn Dương chú ý cử chỉ mờ ám của cô, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ. Con nhím nhỏ ghê gớm này, cô nghĩ như vậy là có thể cùng hắn giữ được khoảng cách sao? Thật đúng là ngây thơ có chút ít buồn cười!
Lặng lẽ vươn tay, vững vàng ôm lấy hông cô. Đem lấy cả người cô hướng vào trong ngực mình ôm. Cảm thấy thân thể cô mềm mại, mâu thuẫn với thân thể mình.
Chợt, tất cả các dục vọng của đàn ông đều bị cô đốt cho thức tỉnh.
Đồng Thiên Ái không ngờ được hắn đột nhiên có cử chỉ như vậy, đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nhịn. Nếu giống như lúc trước kêu to “Biến thái”, sợ rằng lại muốn trình diễn tiết mục “lão bà đại nhân” diễn ra vừa rồi.
Vừa nghĩ tới hắn kêu buồn nôn “Lão bà đại nhân”, thật đúng làm cho người ta rợn cả tóc gáy…….
“Cảnh cáo anh! Đem móng vuốt của anh lấy ra nhanh lên một chút!” Trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, thanh âm là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.
Tần Tấn Dương hiển nhiên từ sáng sớm đã quyết tâm không muốn nhìn cô, cái tay ôm eo cô còn cố ý nhẹ nhàng nắm lại. Nghe được tiếng cô bên cạnh nín thở rên rỉ, lộ ra khuôn mặt cười tà.
“Em bây giờ chỉ có một lựa chọn, đó chính là ngoan ngoãn yên trong lòng của tôi!”
Đồng Thiên Ái cắn răng, không thể làm gì khác hơn là hấy hắn một cái.
Hơn mười phút đường xe, cũng không tính là dài. Nhưng mà đối với Tần Tấn Dương mà nói, cũng là vô cùng gian nan. Phải biết rằng không có một người đàn ông nào có thể nhịn được khi ôm người phụ nữ mình yêu thích ở trong lòng, lại vẫn có thể trình diễn “Chính Nhân Quân Tử”!
Huống chi, anh đã không đụng đến những tình nhân kia thời gian rất lâu rồi.
Ai! Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đem cô mang về nhà! Nếu không, anh có khả năng ở tương lai không lâu sẽ nổi điên.
Muốn hôn cô, uốn ôm cô, nghĩ ôm cô ngủ…….
Khẽ cúi đầu, lại phát hiện cô gái nhỏ trong ngực không biết từ lúc nào đã nhắm hai mắt lại.
Hiển nhiên là quá mệt mỏi, dĩ nhiên cũng như vậy mà đứng ngủ thiếp đi.
Cho dù là đang ngủ cũng quật cường không để ình dựa vào lồng ngực anh. Thân xe thỉnh thoảng cũng lắc lư, cả người cũng lung la lung lay theo.
Trong lòng thở dài, vô cùng êm ái đem đầu cô hướng vào lồng ngực mình.
Còn phải qua bao lâu, cần bao nhiêu thời gian, rốt cuộc là vào thời điểm nào mới có thể làm cho cô thích mình đây…..
Tần Tấn Dương………ngươi “Đường lấy vợ” như thế nào lại khá dài……
“Ngô……..” Đồng Thiên Ái nỉ non một tiếng, sâu kín thức tỉnh.
Dạ ~ thật là ấm áp ~ thật thoải mái ~ tựa như Con Rối Kitty Miêu Miêu nhà cô ~ cững cùng một dạng như vậy
~Đột nhiên, lập tức trợn to hai mắt, chợt lắc đầu một cái, đợi đã nào…! Con rối rất lớn? Cô vẫn còn trên xe buýt nha…! Con Rối từ đâu đến? Không phải đâu!
Nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một đôi mắt mang theo nụ cười.
Đáy mắt anh, cùng với tầm mắt cô giao nhau trong nháy mắt, lóe ra tia dịu dàng. Trong mũi ngửi thấy được mùi nước hoa quen, cũng không nồn đậm, mùi thơm rất nhạt.
Cái loại hơi thở đó giống như là một loại thực vật xinh đẹp, làm cho đáy lòng người ta nở hoa.
“Tỉnh ngủ?........Ngủ tiếp một lát đi!.......” Thanh âm trầm thấp sau tay vang lên.
Chợt cảm thấy lỗ tai nóng lên, đúng vậy! Hắn chính là có bao nhiêu bản lãnh kia chứ! Chỉ là nói một câu sẽ khiến mặt cô đỏ đến tận mang tai! Đợi đã nào…! Chờ một chút! Không đúng!
Tại sao cô có thể như vậy…… Đồng Thiên Ái …... Làm sao mi có thể như vậy……
Nội tâm đang không ngừng giãy dụa cùng rối rắm, ảo não liếc về phía ngoài cửa xe.
“A………………” quát to lên, có chút ngại ngùng hướng tài xế hô: “Sư phụ! Có thể dừng xe trước mặt được không? Xin lỗi! Tôi qua đó đứng!”
“Trạm tới mới được xuống!” Âm thanh tài xế xuyên qua đám người nhẹ nhàng tới đây.
Đồng Thiên Ái thở phào một cái, tức giận nhìn Tần Tấn Dương.
Cô lại có thể xui như vậy? (?????) Này! Lát nữa còn phải trở về! Cái tên biến thái đáng chết này! Nếu không phải vì hắn, hôm nay sẽ không liên tiếp hai ba lần xui xẻo như vậy!
Thật là tức chết cô!
“………” Tần Tấn Dương không nói gì, tuyệt đối trầm mặt. Nhận được ánh mắt oán giận của cô, lộ ra nụ cười vô tội.
Xe buýt rốt cuộc cũng dừng lại ở sân ga, Đồng Thiên Ái hất cánh tay đang vòng qua eo, sải bước đi xuống xe.
Tấn Tấn Dương mắt mang theo ý cười, rất an phận buông lỏng tay ra, không có lại dây dưa với cô, đi theo sau cô xuống xe. Thời điểm nên “buông tay” nên “buông tay”, quy tắc này hắn rất hiểu!
Từng dãy cửa hàng, nhìn lại một đường chỉ thấy vài cửa hàng tiện lợi vẫn còn sang đèn. Suốt đêm buôn bán, giống như là đèn đường chiếu sáng Đài Bắc ban đêm.
Hai người một trước một sau, người phía trước một bước chân rất gấp lại rất nhỏ, phía sau một bước chân lớn lại đi rất chậm.
Đồng Thiên Ái nín thở, quay đầu: “Này! Anh có thể đi về! Đừng đi theo tôi nữa! Trước mặt chính là nhà tôi! Anh đi nhanh đi!”
“……..” Tần Tấn Dương nhìn về phía trước, tầm mắt lại chuyển tới mặt cô: “Không phải còn chưa tới Cao Ốc em ở sao?”
“Con người này sao có thể ‘tính toán chi li’ như vậy!” Như vậy “Khu môn” người đàn ông này cách Cao Ốc cô ở 100m!
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, đi tới trước người cô, kiên quyết nói: “Tôi muốn nhìn thấy em lên lầu, sau đó tôi sẽ trở về!”
Muốn chết! Cái gã biến thái này thế nào lại cùng một dạng với bò?”
“Hừ! Anh muốn đi thì cứ đi! Chỉ là cách xa tôi ba mét!” Trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bước đến phía trước.
Chương 130: Văng Ra Ba Mét
Xe buýt vững vàng chạy, tất cả phía trước đều chậm rãi lắc tại sau xe. Giống như bộ tranh màu nước rất nhạt rất nhạt, mơ hồ di tản âm điệu, xa hoa như vậy.
Đồng Thiên Ái liếc nhìn người bên cạnh một cái, cẩn thận từng li từng tí một dịch sang chỗ trống bên cạnh mấy cm. Cố gắng cách xa hắn một chút, tuy chỉ có một chút khe hở.
“…….” Tần Tấn Dương chú ý cử chỉ mờ ám của cô, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ. Con nhím nhỏ ghê gớm này, cô nghĩ như vậy là có thể cùng hắn giữ được khoảng cách sao? Thật đúng là ngây thơ có chút ít buồn cười!
Lặng lẽ vươn tay, vững vàng ôm lấy hông cô. Đem lấy cả người cô hướng vào trong ngực mình ôm. Cảm thấy thân thể cô mềm mại, mâu thuẫn với thân thể mình.
Chợt, tất cả các dục vọng của đàn ông đều bị cô đốt cho thức tỉnh.
Đồng Thiên Ái không ngờ được hắn đột nhiên có cử chỉ như vậy, đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nhịn. Nếu giống như lúc trước kêu to “Biến thái”, sợ rằng lại muốn trình diễn tiết mục “lão bà đại nhân” diễn ra vừa rồi.
Vừa nghĩ tới hắn kêu buồn nôn “Lão bà đại nhân”, thật đúng làm cho người ta rợn cả tóc gáy…….
“Cảnh cáo anh! Đem móng vuốt của anh lấy ra nhanh lên một chút!” Trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, thanh âm là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.
Tần Tấn Dương hiển nhiên từ sáng sớm đã quyết tâm không muốn nhìn cô, cái tay ôm eo cô còn cố ý nhẹ nhàng nắm lại. Nghe được tiếng cô bên cạnh nín thở rên rỉ, lộ ra khuôn mặt cười tà.
“Em bây giờ chỉ có một lựa chọn, đó chính là ngoan ngoãn yên trong lòng của tôi!”
Đồng Thiên Ái cắn răng, không thể làm gì khác hơn là hấy hắn một cái.
Hơn mười phút đường xe, cũng không tính là dài. Nhưng mà đối với Tần Tấn Dương mà nói, cũng là vô cùng gian nan. Phải biết rằng không có một người đàn ông nào có thể nhịn được khi ôm người phụ nữ mình yêu thích ở trong lòng, lại vẫn có thể trình diễn “Chính Nhân Quân Tử”!
Huống chi, anh đã không đụng đến những tình nhân kia thời gian rất lâu rồi.
Ai! Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đem cô mang về nhà! Nếu không, anh có khả năng ở tương lai không lâu sẽ nổi điên.
Muốn hôn cô, uốn ôm cô, nghĩ ôm cô ngủ…….
Khẽ cúi đầu, lại phát hiện cô gái nhỏ trong ngực không biết từ lúc nào đã nhắm hai mắt lại.
Hiển nhiên là quá mệt mỏi, dĩ nhiên cũng như vậy mà đứng ngủ thiếp đi.
Cho dù là đang ngủ cũng quật cường không để ình dựa vào lồng ngực anh. Thân xe thỉnh thoảng cũng lắc lư, cả người cũng lung la lung lay theo.
Trong lòng thở dài, vô cùng êm ái đem đầu cô hướng vào lồng ngực mình.
Còn phải qua bao lâu, cần bao nhiêu thời gian, rốt cuộc là vào thời điểm nào mới có thể làm cho cô thích mình đây…..
Tần Tấn Dương………ngươi “Đường lấy vợ” như thế nào lại khá dài……
“Ngô……..” Đồng Thiên Ái nỉ non một tiếng, sâu kín thức tỉnh.
Dạ ~ thật là ấm áp ~ thật thoải mái ~ tựa như Con Rối Kitty Miêu Miêu nhà cô ~ cững cùng một dạng như vậy
~Đột nhiên, lập tức trợn to hai mắt, chợt lắc đầu một cái, đợi đã nào…! Con rối rất lớn? Cô vẫn còn trên xe buýt nha…! Con Rối từ đâu đến? Không phải đâu!
Nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một đôi mắt mang theo nụ cười.
Đáy mắt anh, cùng với tầm mắt cô giao nhau trong nháy mắt, lóe ra tia dịu dàng. Trong mũi ngửi thấy được mùi nước hoa quen, cũng không nồn đậm, mùi thơm rất nhạt.
Cái loại hơi thở đó giống như là một loại thực vật xinh đẹp, làm cho đáy lòng người ta nở hoa.
“Tỉnh ngủ?........Ngủ tiếp một lát đi!.......” Thanh âm trầm thấp sau tay vang lên.
Chợt cảm thấy lỗ tai nóng lên, đúng vậy! Hắn chính là có bao nhiêu bản lãnh kia chứ! Chỉ là nói một câu sẽ khiến mặt cô đỏ đến tận mang tai! Đợi đã nào…! Chờ một chút! Không đúng!
Tại sao cô có thể như vậy…… Đồng Thiên Ái …... Làm sao mi có thể như vậy……
Nội tâm đang không ngừng giãy dụa cùng rối rắm, ảo não liếc về phía ngoài cửa xe.
“A………………” quát to lên, có chút ngại ngùng hướng tài xế hô: “Sư phụ! Có thể dừng xe trước mặt được không? Xin lỗi! Tôi qua đó đứng!”
“Trạm tới mới được xuống!” Âm thanh tài xế xuyên qua đám người nhẹ nhàng tới đây.
Đồng Thiên Ái thở phào một cái, tức giận nhìn Tần Tấn Dương.
Cô lại có thể xui như vậy? (?????) Này! Lát nữa còn phải trở về! Cái tên biến thái đáng chết này! Nếu không phải vì hắn, hôm nay sẽ không liên tiếp hai ba lần xui xẻo như vậy!
Thật là tức chết cô!
“………” Tần Tấn Dương không nói gì, tuyệt đối trầm mặt. Nhận được ánh mắt oán giận của cô, lộ ra nụ cười vô tội.
Xe buýt rốt cuộc cũng dừng lại ở sân ga, Đồng Thiên Ái hất cánh tay đang vòng qua eo, sải bước đi xuống xe.
Tấn Tấn Dương mắt mang theo ý cười, rất an phận buông lỏng tay ra, không có lại dây dưa với cô, đi theo sau cô xuống xe. Thời điểm nên “buông tay” nên “buông tay”, quy tắc này hắn rất hiểu!
Từng dãy cửa hàng, nhìn lại một đường chỉ thấy vài cửa hàng tiện lợi vẫn còn sang đèn. Suốt đêm buôn bán, giống như là đèn đường chiếu sáng Đài Bắc ban đêm.
Hai người một trước một sau, người phía trước một bước chân rất gấp lại rất nhỏ, phía sau một bước chân lớn lại đi rất chậm.
Đồng Thiên Ái nín thở, quay đầu: “Này! Anh có thể đi về! Đừng đi theo tôi nữa! Trước mặt chính là nhà tôi! Anh đi nhanh đi!”
“……..” Tần Tấn Dương nhìn về phía trước, tầm mắt lại chuyển tới mặt cô: “Không phải còn chưa tới Cao Ốc em ở sao?”
“Con người này sao có thể ‘tính toán chi li’ như vậy!” Như vậy “Khu môn” người đàn ông này cách Cao Ốc cô ở 100m!
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, đi tới trước người cô, kiên quyết nói: “Tôi muốn nhìn thấy em lên lầu, sau đó tôi sẽ trở về!”
Muốn chết! Cái gã biến thái này thế nào lại cùng một dạng với bò?”
“Hừ! Anh muốn đi thì cứ đi! Chỉ là cách xa tôi ba mét!” Trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bước đến phía trước.