ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN “CẦM THÚ TINH KHIẾT”
Chương 13: Thăm hỏi Nhị gia
Ba chữ nơi dơ bẩn làm Lạc Viêm Hành kinh ngạc nhìn ra cửa, dưới thân vẫn kéo dài đau đớn, mùi tinh dầu gay mũi giống như còn quanh quẩn ở lỗ mũi, nghĩ đến cảnh tượng hai người chẳng khác nào như trâu ngựa, khóe môi liền dữ tợn.
Hoàn hảo không chút tổn hại, bàn tay không còn hơi sức giơ lên, hung hăng vỗ vào trên ót, nói đi thì phải nói lại, thật ra, dường như người phụ nữ kia có thể làm được chuyện, mức độ chán ghét gần như thăng lên đến cực điểm.
"‘Thịnh Thế Gia Viên’, tại sao lại nghèo túng như vậy?"
"Đúng vậy a, so với trước kia, còn cũ nát hơn chung cư!"
"Giống như hơn mười năm không có tu sửa!"
"Chị Thất, xác định chúng ta phải ở nơi này sao?"
Tòa nhà nhỏ sáu tầng hơn ba mươi nóc, vách tường trắng tinh trải qua gió táp mưa sa, đã sớm thay đổi hoàn toàn, vô cùng bụi bậm, cộng thêm song sắt từng tầng lầu rơi ra, càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, đi thông cửa lớn chung cư trên con đường chật hẹp, vẫn có người đến người đi, mấy ông già dẫn sủng vật của mình dạo chơi giải sầu, bên trong còn thiết kế sân tập thể dục nhỏ, những máy tập thể hình này xem như mới mẻ độc đáo.
Quét dọn xong cũng xem như sạch sẽ, màu xanh biếc đáng khen, có lẽ từ Tứ Hợp Viện đến nơi này, vẫn còn cảm giác rớt xuống ngàn trượng.
Trình Thất vừa dẫn đoàn người đi về phía tận cùng bên trong, vừa giải thích: "Các người cũng đừng coi thường khu nhà nhỏ này, những ông già, bà già ở đây, tùy tiện giơ một tay, đều tạo ra sấm sét, tuy cách nội thành hơi xa một chút, sống yên tĩnh, chúng ta không nên quá mức rêu rao, chờ kiếm được tiền, lại chuyển vào thành phố!"
Người không có đồng nào, mọi thứ đều kén chọn, có câu nói nếm trải trong khổ đau, mới là người trưởng thành, so với khi còn bé ở đầu đường cướp miếng ăn với chó, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, làm người nha, nhất định phải hiểu được biết đủ.
"Không phải đâu? Chị nói tòa lầu trước mặt, chính là cơ sở nghiên cứu ra đa hay sao?" Ma Tử chỉ chỉ một nóc tòa nhà duy nhất xung quanh, đợi chút. . . . . . ‘Thịnh thế gia viên’, kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, không phải Kỳ Dịch ở nơi này sao?"
Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người dừng bước tiến tới, Đông Phương Minh lau mồ hôi trên gương mặt đẹp trai một cái, giống nhau bừng tỉnh: "Kỳ đại cảnh sát, tôi nhớ anh ta ở thịnh thế gia viên, Chị Thất, năm đó chị đi tù, sau khi Mạc Trung Hiền cuốn đi tiền tài của chúng ta, nếu không phải là anh ta nghĩ cách nhận thầu khu chợ bán thức ăn cho chúng ta, chỉ sợ sớm đã lưu lạc thành tên ăn xin rồi !"
"Phốc, chẳng qua lúc ấy tên nhóc đó nói gì ‘người nào còn dám không an phận, thì tất cả đi vào ngồi xổm cho tôi!’ rõ ràng muốn giúp chúng ta!" Ma Tử không nhịn được phụt cười, trong tay anh ta không biết nắm bao nhiêu nhược điểm của bọn họ, nhiều năm như vậy, cũng không thấy gây phiền toái, kể ra cũng coi như là ân nhân.
Mặc dù không biết tại sao anh ta dung túng khắp nơi, nhưng loại bạn bè này không được, quá chánh khí rồi.
"Nhìn đi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!" Chú Phùng chỉ chỉ chiếc xe cảnh sát màu xanh dương từ nơi xa chạy tới, xem bộ dáng là muốn đi ra ngoài.
Trình Thất nghe vậy nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy, trước kia đi, cảnh tượng huy hoàng, có chút tư cách cùng người này đối mặt, hôm nay, mất mặt a.
Vậy mà chủ nhân ở bên trong xe đã sớm nhìn thấy, cố ý dừng sát ở bên người chừng ba mươi bước chân, cửa xe đẩy ra, người đàn ông mặc cảnh phục nghiêm chỉnh lạnh lùng xuống xe, sắc mặt tái xanh, không nhiều lời, trực tiếp đứng trước mặt ở Trình Thất, chiều cao 1m88 làm cho cô gái liều lĩnh nào đó trong nháy mắt thấp đi một đoạn, lộ ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, chánh nghĩa, nghiêm túc, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, quan sát Trình Thất, Giống như xem kỹ phạm nhân.
Trình Thất buồn bực gãi gãi cái ót, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: "Hi! Tạm thời chúng tôi cũng ở nơi này!" Cô làm sao không biết Kỳ Dịch ở nơi này? Thật sự giá phòng nơi này thấp nhất, xung quanh xã khu nhiều không kể xiết, là một không gian phát triển thật tốt, nếu không, chính là chết cũng sẽ không tự tìm phiền toái.
Sắc mặt Kỳ Dịch càng thêm khó coi, đôi mắt sắc bén quét qua đám đàn em, không còn ăn mặc tốt như ở chợ bán thức ăn, mọi người đều thay đổi mặc không đứng đắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Thất cao giọng giáo dục: "Vốn là bọn họ cũng sống thật tốt, cô vừa ra tới, lại muốn đi đường cũ? Cô có biết hay không cô làm như vậy là hại chết bọn họ?"
Ma Tử há hốc mồm cứng lưỡi, dường như trước kia Kỳ Dịch không hề có qua lại với mọi người? Ngược lại thường xuyên lui tới cùng đại tỷ, bắt đầu quan tâm bọn họ khi nào vậy?
Loại lời khuyên để người thay đổi, sợ rằng cả đời này Trình Thất cũng không nghe lọt tai, cho dù hôm nay sa sút, khí thế vẫn còn, chán ghét nhất phải chịu đựng bị người quở trách ở trên đường, ngẩng đầu không thấp kém, lên tiếng phản bác: "Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Diendan . Kỳ Dịch, tôi cũng có chút bản lĩnh văn hóa, tôi biết rõ anh luôn xem thường tôi, vậy anh cứ coi như không nhìn thấy có phải tốt hơn không? Tôi có tìm anh sao?"
"Chị, không nên ầm ĩ với anh rể!" Salsa hoảng sợ kéo kéo Trình Thất.
"Hút!"
"Anh rể?"
Không riêng gì Kỳ Dịch và Trình Thất giật mình, bọn Ma Tử lùi về phía sau một bước: "Salsa, em nói bậy gì đó?"
Kỳ Dịch nhìn thấy Trình Thất có chút hoảng sợ, ngược lại không có phản ứng quá lớn.
Salsa chớp chớp đôi mắt to: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tất cả cảnh sát đều muốn đem chúng ta vào tù, chỉ có anh rể mỗi lần đều bỏ qua cho chúng ta, năm đó còn giúp chúng ta chạy trốn, sau đó còn sắp xếp cho chúng ta công việc, nhất định là muốn kết hôn cùng chị! Mà chị đối với những cảnh sát khác đều rất xấu, chỉ có đối với anh Kỳ Dịch rất tốt. . . . . ."
"Thôi, thôi, thôi, nói bậy nói bạ!" Trình Thất thấy cô gái nhỏ càng nói càng lên mặt, vội vàng kéo một bên, vốn là thái độ vô cùng tức giận, nhất thời vì một câu ‘anh rể’này có vẻ rất lúng túng, xem như cô muốn tìm đàn ông, cũng sẽ không tự mình tìm lấy một mẩu giấy trắng chuốc lấy cực khổ, không kiên nhẫn nói: "Kỳ Dịch, tóm lại về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cục cảnh sát có rất nhiều phạm nhân cho anh bắt, xem như anh đối với Phi Vân Bang có ân, đạp ranh giới cuối cùng của tôi, vẫn không bỏ qua cho anh!"
Kỳ Dịch thấy cô gái đến chết cũng không hối cải, gân xanh trên trán cũng nổi lên: "Nhận thầu một chợ bán thức ăn cô còn không thỏa mãn sao?"
Trình Thất nhún vai: "Chúng tôi và anh, ý chí khác nhau không cần trao đổi, còn nữa, tôi rất ghét những người được gọi là chính đạo tới nói mấy lời quay đầu là bờ với tôi, chúng tôi có con đường của chúng tôi, anh đã không tùy tiện, vậy xem như là người xa lạ, cứ như vậy, đi thôi!" Phiền não kéo hành lý sải bước đi vào trong.
Kỳ Dịch trừng mắt, đứng tại chỗ thật lâu không chịu rời đi, cho đến khi đám người gần biến mất mới xoay người rống giận: "Trình Thất, cô sẽ phải hối hận!"
"Tôi hối hận hay không, không cần anh tới cảnh cáo!" Trình Thất cũng không quay đầu, khoát khoát tay, rõ ràng hai người cũng rất thích hợp làm bạn bè, tại sao mỗi lần gặp mặt cũng tan rã không vui? Đây chính là nguyên nhân không cùng đường sao? . Anh ta là người khuyên người ta hướng thiện Phật Đà, mà cô là ma quỷ kéo người xuống Địa ngục, vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình lặng.
Cuối cùng, đôi tay người đàn ông chống nạnh, ngửa đầu hít sâu mấy cái, sau khi thất vọng, đá một cái vào xe cảnh sát, trên nét mặt cương trực công chính xuất hiện bất đắc dĩ, thật giống như đã hao hết tâm trí kéo người về con đường chính, trong nháy mắt, đối phương lại rơi xuống, thấy mấy ông già rối rít quăng tới ánh mắt bất mãn, tâm trạng không thể không điều chỉnh tốt, lên xe nghênh ngang rời đi.
"Kỳ quái, anh ta làm gì tức giận như vậy? Chị Thất, chẳng lẽ chị và anh ta thật sự có. . . . . ." Ma Tử nghĩ hoài không ra, Kỳ Dịch này cũng không phải là một loại cảnh sát đơn giản, cha là Sở trưởng Sở nghiên cứu bên cạnh này, mẹ vừa em gái của vợ người lãnh đạo cấp quốc gia, đồng thời vừa thường xuyên ra vào nơi lãnh đạo, gia thế vô cùng hiển hách?
Bị mất hứng, nên sinh ra tức giận lớn như vậy?
"Có cái gì mà có? Đừng nghe Salsa nói bậy, tôi và anh ta, chẳng qua là oan gia ngõ hẹp mà thôi!" Trình Thất hoàn toàn không để ý, căn bản cũng không suy nghĩ chuyện gì, hơn nữa, loại đàn ông ưu tú này, sao có thể coi trọng cô? Cà lơ phất phơ, còn nhớ rõ lần đó anh ta uống quá nhiều, chỉ đưa anh ta về nhà, liền bị mẹ của anh ta cầm chổi đuổi ra.
Nói cực kỳ khó nghe, cái gì tên đầu trộm đuôi cướp, không đứng đắn, vừa nhìn thì biết không phải là người nhà đứng đắn, cũng từ lúc đó bắt đầu ý thức hôn nhân cũng không phải chuyện của hai người, còn phải được cha mẹ của đối phương tiếp nhận, từ nhỏ không biết chữ mấy, người khác có hồi ức tốt đẹp, mà cô, không phải ở đầu đường đánh nhau với người thì chính là đập vỡ thủy tinh của người, ăn trộm, giành giật.
Không có một chút mặt mũi, cái loại đàn ông tốt, con nhà đàng hoàng, không thích hợp với cô, thậm chí ngay cả anh ta vừa thấy mặt đã quở trách, phải tìm môn đăng hộ đối, lưu manh nên đi tìm lưu manh, tuy Nhị gia là bạn cùng đường, nhưng thân phận và địa vị cách nhau quá lớn, lớn đến nổi không dám có ảo tưởng, nếu không, cũng sẽ không nóng lòng xảy ra quan hệ với Lạc Viêm Hành.
Như vậy mới càng có thể cắt đứt tư tưởng.
"Oa, không phải đâu? Chị Thất, chung cư hư hỏng như vậy, chúng ta không được sống ở tầng lầu, xem như xong, còn ở đây. . . . . ."
Khu nhà nhỏ hạng bét, như cái nồi hơi nước nóng cung cấp cả chung cư, trái lại diện tích rất lớn, nhiều năm chưa từng có người ở, phòng ốc trống rỗng, thê thê thảm thảm, thấy Trình Thất không nói gì, giống như chìm vào suy tư, cũng không nhiều lời, chấp nhận đi, cả trong khu nhà tập thể, cũng chỉ có một ông già tóc trắng xóa đi tới đi lui, về sau chúng ta sẽ phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.
Ban đêm, bàn bạc xong cách rửa tiền, dùng mánh khóe của mình, tìm đối tác mở một cửa hàng rượu, thuốc lá, cộng thêm trước đây quen biết người cùng đường cũng không ít, cũng có thể nhận được mối buôn lậu rượu thuốc lá giá thấp.
"Chờ cửa hàng của chúng ta kiếm được tiền, cho dù mỗi ngày kiếm được 100 đồng, nhưng có thể gom từ nhiều chỗ khác được 1.000 đồng, chúng ta mới vừa khởi đầu lại, phải tránh đừng để quá rêu rao khắp nơi, loại nhược điểm này, đã ăn thiệt thòi một lần rồi, đã có vết xe đổ !" Trước kia chưa học bò xong, đã học bay, để Lạc Viêm Hành có cơ hội, một ông chủ mở một bãi tắm, làm sao có thể thu được 100 ngàn một ngày? Mới để cho người khác có cơ hội điều tra, cô là người làm chuyện lớn, kiếm tiền lớn cũng không thể mang theo toàn bộ tiền trên người phải không? Một khi gửi vào ngân hàng, tiêu biểu mỗi một phần công sức cũng sẽ bị người khác dòm ngó.
"Không phải bây giờ chúng ta vẫn có thể giúp người vận chuyển ma túy và súng ống đạn dược sao ?" Ma Tử có chút cô đơn, từ trước nay bọn họ thành thạo nhất chính là cất giấu vận chuyển ma túy, chưa bao giờ bị phát hiện, một lần thành công được hàng chục ngàn đồng, một ngày mấy ngàn, phải kiếm đến bao lâu?
Ngược lại Lộ Băng sợ ngã xuống một lần nữa, đồng ý nói: "Tôi đồng ý với Chị Thất, hơn nữa để kiếm tiền, chúng ta mở nhiều cửa hàng hơn, tự nhiên tiền tài chảy vào cuồn cuộn!" Diendan . Xung quanh đây người ở nhiều như vậy, một ngày kiếm một ngàn hai ngàn, cũng không thành vấn đề.
Chú Phùng giơ tay: "Tiền kiếm hoài không hết, sinh mạng quan trọng nhất, Bang chủ muốn bắt đầu lại, nhất định phải lên tiếng chào hỏi Nhị gia trước, một khi anh ta gật đầu, chẳng khác nào chúng ta có chỗ dựa vững chắc, tiền vào nhiều hay ít cũng không đáng ngại, đã xảy ra chuyện, nếu Nhị gia đồng ý, không nên quá khoa trương, cảnh sát cũng không dám dính vào!"
"Đúng vậy a, trước đây không lâu nghe nói mùng 10 tháng sau Nhị gia sẽ tổ chức một bửa tiệc thật long trọng, muốn mời đồng đạo tụ họp, muốn dặn dò cái gì, chúng ta thừa dịp này tới, xem như cho anh ta mặt mũi, đang cao hứng, chắc không từ chối đâu!"
"Nhưng chúng ta không thể đi bằng tay không? Như vậy, còn có mười lăm ngày, mười lăm ngày này, các người đi kiếm tiền, trộm cũng được, cướp cũng tốt, có thể kiếm hai, ba chục ngàn là được, đối với chúng ta mà nói, lúc này xem như rất lớn, tôi biết rõ mọi người cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nghe mọi người nói Nhị gia này là một người mến tài, đến lúc đó phải che giấu tốt tài năng của mình, tránh để thọc gậy bánh xe, rồi trở mặt!" Trình Thất cẩn thận dặn dò, nhất quyết không thể có chút xung đột với Nhị gia, nếu không, không còn sức trở mình.
Chẳng những cánh tay cũng bị bẻ gãy đến bắp đùi, chớ đừng nói đến một ngón tay, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là một ngón tay tàn phế, nếu người ta không cho bọn họ đi con đường này, mà vẫn kiên quyết đi, chỉ có một con đường chết.
Năm tháng vội vã qua trong giây lát, mười lăm ngày đã tới, Trình Thất vô cùng kích động dẫn đầu người toàn bang đi gặp mặt, đến cửa chính khách sạn Riverside, nhìn người lui tới mới biết năm năm trước mình nhỏ bé đến dường nào, người cùng đường tụ họp, ở đâu ra nhiều xã hội thượng lưu như vậy?
Chỉ là chiếc Rolls-Royce ngưỡng mộ đã lâu thiếu chút nữa chói mù mắt cô, chạm vào sườn xe màu xám bạc yêu thích không buông tay: "Trời ạ, rất quý giá, biết xe này bao nhiêu tiền không?" Hơn 20 triệu a, quả nhiên là trời có trời cao hơn, trước kia cả bang hội cộng lại, cũng không bằng một chiếc xe của người ta đấy.
"Đồ nhà quê!" Chủ xe phía trước mở cửa xe, sau khi lấy ra túi xách, kiêu ngạo vặn eo lắc mông bước đi, xinh đẹp, toàn thân ngọc trai phỉ thúy, chỉ nhìn cách ăn mặc xa xỉ, cũng biết thân phận cao quý biết bao.
Nhà quê . . . . . . Trình Thất cố nhịn ý muốn giết người, quên đi, cùng loại phụ nữ mắt chó này so đo làm gì? Ném đi xúi quẩy, cũng như năm đó, nghênh ngang tiêu sái đi về phía đại sảnh, vậy mà người gác cổng như bức tượng lại đưa tay chặn đường cô, cũng không nói lý do, dứt khoát vòng qua, tiếp tục vào.
Sau khi lần thứ mười bị chặn lại, thật sự không thể nhịn được nữa: "Anh có ý gì?"
Bốn người đàn ông cùng khinh bỉ ngó ngó một đám người ô hợp, một trong bốn người đó hờ hững nói: "Người quần áo xốc xếch, không được đi vào!"
Quần áo xốc xếch? Trình Thất cúi đầu nhìn bản thân mình, áo sơ mi vải bông, cúc áo cài đến nơi, quần cộc rộng rãi, đôi dép kẹp mới mua, rất tốt a, trước kia tụ họp không phải đều như vậy sao? Đây là một bộ tốt nhất cô giữ lại, nhưng dường như người gác cổng không nhường đường, buồn cười hai tay chống nạnh, lay động bắp chân, bộ dạng khiêu khích: "Nếu tôi vẫn muốn đi vào thì sao?"
Dường như người đàn ông sớm có chuẩn bị, không nóng không lạnh, từ phía sau lưng lấy ra một bom cay, lắc lắc trước mắt một cô gái nào đó.
Trong một giây, vẻ mặt Trình Thất trong nháy mắt đổi thành chân chó, đưa tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông: "Ha ha, người anh em, chỉ đùa một chút thôi, anh nói đi, tôi phải làm thế nào mới có thể đi vào?" Anh là ông chủ, anh lợi hại!
"Ít ra phải tây trang đeo caravat!"
"Nhưng tôi là phụ nữ!" Trình Thất chỉ chỉ vào mũi của mình, mới vừa rồi không phải phụ nữ mặc váy đi vào sao?
Lúc này, bốn người đàn ông mặc tây trang mang giày da sửng sốt, không thể tin được, nhìn Trình Thất, đánh giá từ trên xuống, cũng nhân cơ hội này, Trình Thất lôi kéo đám người Ma Tử sải bước xông vào, bên trong đầy người, cô cũng không tin tên kia dám ném bom cay.
Trong căn phòng bí mật, hai mắt Khâu Hạo Vũ ở trước 15 chiếc máy vi tính, trong lúc vô tình nhìn thấy trong đó có một gương mặt quen thuộc xông vào, hướng vào máy truyền tin chế nhạo nói: "Anh Hành, người mà anh coi trọng đến rồi! Phía bên trái cửa chính, hùng hổ xông vào ! Còn cầm quà tặng!" Rất thú vị, muốn biết người phụ nữ này sau khi biết thân phận của Anh Hành, có thể sợ tới mức đái ra quần hay không?
Chương 13: Thăm hỏi Nhị gia
Ba chữ nơi dơ bẩn làm Lạc Viêm Hành kinh ngạc nhìn ra cửa, dưới thân vẫn kéo dài đau đớn, mùi tinh dầu gay mũi giống như còn quanh quẩn ở lỗ mũi, nghĩ đến cảnh tượng hai người chẳng khác nào như trâu ngựa, khóe môi liền dữ tợn.
Hoàn hảo không chút tổn hại, bàn tay không còn hơi sức giơ lên, hung hăng vỗ vào trên ót, nói đi thì phải nói lại, thật ra, dường như người phụ nữ kia có thể làm được chuyện, mức độ chán ghét gần như thăng lên đến cực điểm.
"‘Thịnh Thế Gia Viên’, tại sao lại nghèo túng như vậy?"
"Đúng vậy a, so với trước kia, còn cũ nát hơn chung cư!"
"Giống như hơn mười năm không có tu sửa!"
"Chị Thất, xác định chúng ta phải ở nơi này sao?"
Tòa nhà nhỏ sáu tầng hơn ba mươi nóc, vách tường trắng tinh trải qua gió táp mưa sa, đã sớm thay đổi hoàn toàn, vô cùng bụi bậm, cộng thêm song sắt từng tầng lầu rơi ra, càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, đi thông cửa lớn chung cư trên con đường chật hẹp, vẫn có người đến người đi, mấy ông già dẫn sủng vật của mình dạo chơi giải sầu, bên trong còn thiết kế sân tập thể dục nhỏ, những máy tập thể hình này xem như mới mẻ độc đáo.
Quét dọn xong cũng xem như sạch sẽ, màu xanh biếc đáng khen, có lẽ từ Tứ Hợp Viện đến nơi này, vẫn còn cảm giác rớt xuống ngàn trượng.
Trình Thất vừa dẫn đoàn người đi về phía tận cùng bên trong, vừa giải thích: "Các người cũng đừng coi thường khu nhà nhỏ này, những ông già, bà già ở đây, tùy tiện giơ một tay, đều tạo ra sấm sét, tuy cách nội thành hơi xa một chút, sống yên tĩnh, chúng ta không nên quá mức rêu rao, chờ kiếm được tiền, lại chuyển vào thành phố!"
Người không có đồng nào, mọi thứ đều kén chọn, có câu nói nếm trải trong khổ đau, mới là người trưởng thành, so với khi còn bé ở đầu đường cướp miếng ăn với chó, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, làm người nha, nhất định phải hiểu được biết đủ.
"Không phải đâu? Chị nói tòa lầu trước mặt, chính là cơ sở nghiên cứu ra đa hay sao?" Ma Tử chỉ chỉ một nóc tòa nhà duy nhất xung quanh, đợi chút. . . . . . ‘Thịnh thế gia viên’, kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, không phải Kỳ Dịch ở nơi này sao?"
Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người dừng bước tiến tới, Đông Phương Minh lau mồ hôi trên gương mặt đẹp trai một cái, giống nhau bừng tỉnh: "Kỳ đại cảnh sát, tôi nhớ anh ta ở thịnh thế gia viên, Chị Thất, năm đó chị đi tù, sau khi Mạc Trung Hiền cuốn đi tiền tài của chúng ta, nếu không phải là anh ta nghĩ cách nhận thầu khu chợ bán thức ăn cho chúng ta, chỉ sợ sớm đã lưu lạc thành tên ăn xin rồi !"
"Phốc, chẳng qua lúc ấy tên nhóc đó nói gì ‘người nào còn dám không an phận, thì tất cả đi vào ngồi xổm cho tôi!’ rõ ràng muốn giúp chúng ta!" Ma Tử không nhịn được phụt cười, trong tay anh ta không biết nắm bao nhiêu nhược điểm của bọn họ, nhiều năm như vậy, cũng không thấy gây phiền toái, kể ra cũng coi như là ân nhân.
Mặc dù không biết tại sao anh ta dung túng khắp nơi, nhưng loại bạn bè này không được, quá chánh khí rồi.
"Nhìn đi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!" Chú Phùng chỉ chỉ chiếc xe cảnh sát màu xanh dương từ nơi xa chạy tới, xem bộ dáng là muốn đi ra ngoài.
Trình Thất nghe vậy nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy, trước kia đi, cảnh tượng huy hoàng, có chút tư cách cùng người này đối mặt, hôm nay, mất mặt a.
Vậy mà chủ nhân ở bên trong xe đã sớm nhìn thấy, cố ý dừng sát ở bên người chừng ba mươi bước chân, cửa xe đẩy ra, người đàn ông mặc cảnh phục nghiêm chỉnh lạnh lùng xuống xe, sắc mặt tái xanh, không nhiều lời, trực tiếp đứng trước mặt ở Trình Thất, chiều cao 1m88 làm cho cô gái liều lĩnh nào đó trong nháy mắt thấp đi một đoạn, lộ ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, chánh nghĩa, nghiêm túc, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, quan sát Trình Thất, Giống như xem kỹ phạm nhân.
Trình Thất buồn bực gãi gãi cái ót, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: "Hi! Tạm thời chúng tôi cũng ở nơi này!" Cô làm sao không biết Kỳ Dịch ở nơi này? Thật sự giá phòng nơi này thấp nhất, xung quanh xã khu nhiều không kể xiết, là một không gian phát triển thật tốt, nếu không, chính là chết cũng sẽ không tự tìm phiền toái.
Sắc mặt Kỳ Dịch càng thêm khó coi, đôi mắt sắc bén quét qua đám đàn em, không còn ăn mặc tốt như ở chợ bán thức ăn, mọi người đều thay đổi mặc không đứng đắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Thất cao giọng giáo dục: "Vốn là bọn họ cũng sống thật tốt, cô vừa ra tới, lại muốn đi đường cũ? Cô có biết hay không cô làm như vậy là hại chết bọn họ?"
Ma Tử há hốc mồm cứng lưỡi, dường như trước kia Kỳ Dịch không hề có qua lại với mọi người? Ngược lại thường xuyên lui tới cùng đại tỷ, bắt đầu quan tâm bọn họ khi nào vậy?
Loại lời khuyên để người thay đổi, sợ rằng cả đời này Trình Thất cũng không nghe lọt tai, cho dù hôm nay sa sút, khí thế vẫn còn, chán ghét nhất phải chịu đựng bị người quở trách ở trên đường, ngẩng đầu không thấp kém, lên tiếng phản bác: "Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Diendan . Kỳ Dịch, tôi cũng có chút bản lĩnh văn hóa, tôi biết rõ anh luôn xem thường tôi, vậy anh cứ coi như không nhìn thấy có phải tốt hơn không? Tôi có tìm anh sao?"
"Chị, không nên ầm ĩ với anh rể!" Salsa hoảng sợ kéo kéo Trình Thất.
"Hút!"
"Anh rể?"
Không riêng gì Kỳ Dịch và Trình Thất giật mình, bọn Ma Tử lùi về phía sau một bước: "Salsa, em nói bậy gì đó?"
Kỳ Dịch nhìn thấy Trình Thất có chút hoảng sợ, ngược lại không có phản ứng quá lớn.
Salsa chớp chớp đôi mắt to: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tất cả cảnh sát đều muốn đem chúng ta vào tù, chỉ có anh rể mỗi lần đều bỏ qua cho chúng ta, năm đó còn giúp chúng ta chạy trốn, sau đó còn sắp xếp cho chúng ta công việc, nhất định là muốn kết hôn cùng chị! Mà chị đối với những cảnh sát khác đều rất xấu, chỉ có đối với anh Kỳ Dịch rất tốt. . . . . ."
"Thôi, thôi, thôi, nói bậy nói bạ!" Trình Thất thấy cô gái nhỏ càng nói càng lên mặt, vội vàng kéo một bên, vốn là thái độ vô cùng tức giận, nhất thời vì một câu ‘anh rể’này có vẻ rất lúng túng, xem như cô muốn tìm đàn ông, cũng sẽ không tự mình tìm lấy một mẩu giấy trắng chuốc lấy cực khổ, không kiên nhẫn nói: "Kỳ Dịch, tóm lại về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cục cảnh sát có rất nhiều phạm nhân cho anh bắt, xem như anh đối với Phi Vân Bang có ân, đạp ranh giới cuối cùng của tôi, vẫn không bỏ qua cho anh!"
Kỳ Dịch thấy cô gái đến chết cũng không hối cải, gân xanh trên trán cũng nổi lên: "Nhận thầu một chợ bán thức ăn cô còn không thỏa mãn sao?"
Trình Thất nhún vai: "Chúng tôi và anh, ý chí khác nhau không cần trao đổi, còn nữa, tôi rất ghét những người được gọi là chính đạo tới nói mấy lời quay đầu là bờ với tôi, chúng tôi có con đường của chúng tôi, anh đã không tùy tiện, vậy xem như là người xa lạ, cứ như vậy, đi thôi!" Phiền não kéo hành lý sải bước đi vào trong.
Kỳ Dịch trừng mắt, đứng tại chỗ thật lâu không chịu rời đi, cho đến khi đám người gần biến mất mới xoay người rống giận: "Trình Thất, cô sẽ phải hối hận!"
"Tôi hối hận hay không, không cần anh tới cảnh cáo!" Trình Thất cũng không quay đầu, khoát khoát tay, rõ ràng hai người cũng rất thích hợp làm bạn bè, tại sao mỗi lần gặp mặt cũng tan rã không vui? Đây chính là nguyên nhân không cùng đường sao? . Anh ta là người khuyên người ta hướng thiện Phật Đà, mà cô là ma quỷ kéo người xuống Địa ngục, vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình lặng.
Cuối cùng, đôi tay người đàn ông chống nạnh, ngửa đầu hít sâu mấy cái, sau khi thất vọng, đá một cái vào xe cảnh sát, trên nét mặt cương trực công chính xuất hiện bất đắc dĩ, thật giống như đã hao hết tâm trí kéo người về con đường chính, trong nháy mắt, đối phương lại rơi xuống, thấy mấy ông già rối rít quăng tới ánh mắt bất mãn, tâm trạng không thể không điều chỉnh tốt, lên xe nghênh ngang rời đi.
"Kỳ quái, anh ta làm gì tức giận như vậy? Chị Thất, chẳng lẽ chị và anh ta thật sự có. . . . . ." Ma Tử nghĩ hoài không ra, Kỳ Dịch này cũng không phải là một loại cảnh sát đơn giản, cha là Sở trưởng Sở nghiên cứu bên cạnh này, mẹ vừa em gái của vợ người lãnh đạo cấp quốc gia, đồng thời vừa thường xuyên ra vào nơi lãnh đạo, gia thế vô cùng hiển hách?
Bị mất hứng, nên sinh ra tức giận lớn như vậy?
"Có cái gì mà có? Đừng nghe Salsa nói bậy, tôi và anh ta, chẳng qua là oan gia ngõ hẹp mà thôi!" Trình Thất hoàn toàn không để ý, căn bản cũng không suy nghĩ chuyện gì, hơn nữa, loại đàn ông ưu tú này, sao có thể coi trọng cô? Cà lơ phất phơ, còn nhớ rõ lần đó anh ta uống quá nhiều, chỉ đưa anh ta về nhà, liền bị mẹ của anh ta cầm chổi đuổi ra.
Nói cực kỳ khó nghe, cái gì tên đầu trộm đuôi cướp, không đứng đắn, vừa nhìn thì biết không phải là người nhà đứng đắn, cũng từ lúc đó bắt đầu ý thức hôn nhân cũng không phải chuyện của hai người, còn phải được cha mẹ của đối phương tiếp nhận, từ nhỏ không biết chữ mấy, người khác có hồi ức tốt đẹp, mà cô, không phải ở đầu đường đánh nhau với người thì chính là đập vỡ thủy tinh của người, ăn trộm, giành giật.
Không có một chút mặt mũi, cái loại đàn ông tốt, con nhà đàng hoàng, không thích hợp với cô, thậm chí ngay cả anh ta vừa thấy mặt đã quở trách, phải tìm môn đăng hộ đối, lưu manh nên đi tìm lưu manh, tuy Nhị gia là bạn cùng đường, nhưng thân phận và địa vị cách nhau quá lớn, lớn đến nổi không dám có ảo tưởng, nếu không, cũng sẽ không nóng lòng xảy ra quan hệ với Lạc Viêm Hành.
Như vậy mới càng có thể cắt đứt tư tưởng.
"Oa, không phải đâu? Chị Thất, chung cư hư hỏng như vậy, chúng ta không được sống ở tầng lầu, xem như xong, còn ở đây. . . . . ."
Khu nhà nhỏ hạng bét, như cái nồi hơi nước nóng cung cấp cả chung cư, trái lại diện tích rất lớn, nhiều năm chưa từng có người ở, phòng ốc trống rỗng, thê thê thảm thảm, thấy Trình Thất không nói gì, giống như chìm vào suy tư, cũng không nhiều lời, chấp nhận đi, cả trong khu nhà tập thể, cũng chỉ có một ông già tóc trắng xóa đi tới đi lui, về sau chúng ta sẽ phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.
Ban đêm, bàn bạc xong cách rửa tiền, dùng mánh khóe của mình, tìm đối tác mở một cửa hàng rượu, thuốc lá, cộng thêm trước đây quen biết người cùng đường cũng không ít, cũng có thể nhận được mối buôn lậu rượu thuốc lá giá thấp.
"Chờ cửa hàng của chúng ta kiếm được tiền, cho dù mỗi ngày kiếm được 100 đồng, nhưng có thể gom từ nhiều chỗ khác được 1.000 đồng, chúng ta mới vừa khởi đầu lại, phải tránh đừng để quá rêu rao khắp nơi, loại nhược điểm này, đã ăn thiệt thòi một lần rồi, đã có vết xe đổ !" Trước kia chưa học bò xong, đã học bay, để Lạc Viêm Hành có cơ hội, một ông chủ mở một bãi tắm, làm sao có thể thu được 100 ngàn một ngày? Mới để cho người khác có cơ hội điều tra, cô là người làm chuyện lớn, kiếm tiền lớn cũng không thể mang theo toàn bộ tiền trên người phải không? Một khi gửi vào ngân hàng, tiêu biểu mỗi một phần công sức cũng sẽ bị người khác dòm ngó.
"Không phải bây giờ chúng ta vẫn có thể giúp người vận chuyển ma túy và súng ống đạn dược sao ?" Ma Tử có chút cô đơn, từ trước nay bọn họ thành thạo nhất chính là cất giấu vận chuyển ma túy, chưa bao giờ bị phát hiện, một lần thành công được hàng chục ngàn đồng, một ngày mấy ngàn, phải kiếm đến bao lâu?
Ngược lại Lộ Băng sợ ngã xuống một lần nữa, đồng ý nói: "Tôi đồng ý với Chị Thất, hơn nữa để kiếm tiền, chúng ta mở nhiều cửa hàng hơn, tự nhiên tiền tài chảy vào cuồn cuộn!" Diendan . Xung quanh đây người ở nhiều như vậy, một ngày kiếm một ngàn hai ngàn, cũng không thành vấn đề.
Chú Phùng giơ tay: "Tiền kiếm hoài không hết, sinh mạng quan trọng nhất, Bang chủ muốn bắt đầu lại, nhất định phải lên tiếng chào hỏi Nhị gia trước, một khi anh ta gật đầu, chẳng khác nào chúng ta có chỗ dựa vững chắc, tiền vào nhiều hay ít cũng không đáng ngại, đã xảy ra chuyện, nếu Nhị gia đồng ý, không nên quá khoa trương, cảnh sát cũng không dám dính vào!"
"Đúng vậy a, trước đây không lâu nghe nói mùng 10 tháng sau Nhị gia sẽ tổ chức một bửa tiệc thật long trọng, muốn mời đồng đạo tụ họp, muốn dặn dò cái gì, chúng ta thừa dịp này tới, xem như cho anh ta mặt mũi, đang cao hứng, chắc không từ chối đâu!"
"Nhưng chúng ta không thể đi bằng tay không? Như vậy, còn có mười lăm ngày, mười lăm ngày này, các người đi kiếm tiền, trộm cũng được, cướp cũng tốt, có thể kiếm hai, ba chục ngàn là được, đối với chúng ta mà nói, lúc này xem như rất lớn, tôi biết rõ mọi người cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nghe mọi người nói Nhị gia này là một người mến tài, đến lúc đó phải che giấu tốt tài năng của mình, tránh để thọc gậy bánh xe, rồi trở mặt!" Trình Thất cẩn thận dặn dò, nhất quyết không thể có chút xung đột với Nhị gia, nếu không, không còn sức trở mình.
Chẳng những cánh tay cũng bị bẻ gãy đến bắp đùi, chớ đừng nói đến một ngón tay, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là một ngón tay tàn phế, nếu người ta không cho bọn họ đi con đường này, mà vẫn kiên quyết đi, chỉ có một con đường chết.
Năm tháng vội vã qua trong giây lát, mười lăm ngày đã tới, Trình Thất vô cùng kích động dẫn đầu người toàn bang đi gặp mặt, đến cửa chính khách sạn Riverside, nhìn người lui tới mới biết năm năm trước mình nhỏ bé đến dường nào, người cùng đường tụ họp, ở đâu ra nhiều xã hội thượng lưu như vậy?
Chỉ là chiếc Rolls-Royce ngưỡng mộ đã lâu thiếu chút nữa chói mù mắt cô, chạm vào sườn xe màu xám bạc yêu thích không buông tay: "Trời ạ, rất quý giá, biết xe này bao nhiêu tiền không?" Hơn 20 triệu a, quả nhiên là trời có trời cao hơn, trước kia cả bang hội cộng lại, cũng không bằng một chiếc xe của người ta đấy.
"Đồ nhà quê!" Chủ xe phía trước mở cửa xe, sau khi lấy ra túi xách, kiêu ngạo vặn eo lắc mông bước đi, xinh đẹp, toàn thân ngọc trai phỉ thúy, chỉ nhìn cách ăn mặc xa xỉ, cũng biết thân phận cao quý biết bao.
Nhà quê . . . . . . Trình Thất cố nhịn ý muốn giết người, quên đi, cùng loại phụ nữ mắt chó này so đo làm gì? Ném đi xúi quẩy, cũng như năm đó, nghênh ngang tiêu sái đi về phía đại sảnh, vậy mà người gác cổng như bức tượng lại đưa tay chặn đường cô, cũng không nói lý do, dứt khoát vòng qua, tiếp tục vào.
Sau khi lần thứ mười bị chặn lại, thật sự không thể nhịn được nữa: "Anh có ý gì?"
Bốn người đàn ông cùng khinh bỉ ngó ngó một đám người ô hợp, một trong bốn người đó hờ hững nói: "Người quần áo xốc xếch, không được đi vào!"
Quần áo xốc xếch? Trình Thất cúi đầu nhìn bản thân mình, áo sơ mi vải bông, cúc áo cài đến nơi, quần cộc rộng rãi, đôi dép kẹp mới mua, rất tốt a, trước kia tụ họp không phải đều như vậy sao? Đây là một bộ tốt nhất cô giữ lại, nhưng dường như người gác cổng không nhường đường, buồn cười hai tay chống nạnh, lay động bắp chân, bộ dạng khiêu khích: "Nếu tôi vẫn muốn đi vào thì sao?"
Dường như người đàn ông sớm có chuẩn bị, không nóng không lạnh, từ phía sau lưng lấy ra một bom cay, lắc lắc trước mắt một cô gái nào đó.
Trong một giây, vẻ mặt Trình Thất trong nháy mắt đổi thành chân chó, đưa tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông: "Ha ha, người anh em, chỉ đùa một chút thôi, anh nói đi, tôi phải làm thế nào mới có thể đi vào?" Anh là ông chủ, anh lợi hại!
"Ít ra phải tây trang đeo caravat!"
"Nhưng tôi là phụ nữ!" Trình Thất chỉ chỉ vào mũi của mình, mới vừa rồi không phải phụ nữ mặc váy đi vào sao?
Lúc này, bốn người đàn ông mặc tây trang mang giày da sửng sốt, không thể tin được, nhìn Trình Thất, đánh giá từ trên xuống, cũng nhân cơ hội này, Trình Thất lôi kéo đám người Ma Tử sải bước xông vào, bên trong đầy người, cô cũng không tin tên kia dám ném bom cay.
Trong căn phòng bí mật, hai mắt Khâu Hạo Vũ ở trước 15 chiếc máy vi tính, trong lúc vô tình nhìn thấy trong đó có một gương mặt quen thuộc xông vào, hướng vào máy truyền tin chế nhạo nói: "Anh Hành, người mà anh coi trọng đến rồi! Phía bên trái cửa chính, hùng hổ xông vào ! Còn cầm quà tặng!" Rất thú vị, muốn biết người phụ nữ này sau khi biết thân phận của Anh Hành, có thể sợ tới mức đái ra quần hay không?