KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 13: Gió muốn lặng mà không lặng được (2)
Câu trả lời của Ôn Hân ngoài làm cho Tả Dữu ở đây hơi bất ngờ, Ôn Noãn ôm cổ Lệ Minh Thần càng chặt hơn, cảm xúc của Ôn Lĩnh dịu đi chút xíu ra, thì ảnh hưởng sâu sắc nhất phải kể đến Ngụy Dược.
Mặt vẫn là gương mặt đó, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi lớn, nhưng rốt cuộc trong lòng sụp đổ cái gì, chỉ có chính anh biết.
"Có thật không?" Ngụy Dược hỏi.
"Ừ, anh ấy là bạn trai tôi." Sau bốn năm lắng đọng, Ôn Hân bình tĩnh tĩnh trả lời.
Cắt đứt một đoạn tình cảm,...
Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 11: Hạnh phúc tới gõ cửa (2)
20:06
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 11: Hạnh phúc tới gõ cửa (2)
"Muốn tiền trợ cấp, không thành vấn đề, bây giờ là một giờ qua mười lăm, cậu có thể chạy về doanh trại của chúng ta trước ba giờ sẽ có thưởng, nếu không...." Điểm quan trọng trong lời nói của Tham mưu Lý Bá Ngôn đặt ở nửa câu sau, điều này làm cho Thiếu tá Lệ vừa mới chạy tới thành phố C rất đau buồn.
"Lý Bá Ngôn, tiên sư mày." Lệ Minh Thần hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, thừa dịp chung quanh không có xe, đạp chân ga hết mức.
Lệ Minh Thần dừng xe xong, lúc chạy một mạch...
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 10: Hạnh phúc tới gõ cửa
20:06
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 10: Hạnh phúc tới gõ cửa
Ánh mặt trời trong sân sau rất tốt, chiếu vào trên mặt Ôn Hân đang trong cơn giận dữ, không cân đối chút nào.
"Lúc Noãn Noãn ra ngoài còn rất tốt, tại sao bị anh ôm về liền thành như vậy!" Cô gái nhỏ nổi giận lên hoàn toàn không giống với những cô gái quân y. Cô nổi giận chỉ nói chuyện, đôi mắt thật to hận không thể trừng chết bạn; mà những cô trong bộ đội không khách khí như vậy, dứt khoát ra tay, kim tiêm kìm phẩu thuật không hề keo kiệt dám chiếu sáng lên người.
Lệ Minh Thần...
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 7: Ba loại tương phùng (3)
20:06
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 7: Ba loại tương phùng (3)
Ôn Hân đi vào trong khu rừng gỗ xanh ở miền Nam hiếm thấy, cầm “súng” trong tay, cô luôn cảm thấy tư thế cầm súng của mình có chút lạ, luôn cảm thấy cầm ngang vác thẳng không chính xác.
Mấy tổ ở phía trước đã lần lượt tiến vào “chiến khu”, mà cô ở tại chỗ đợi lệnh ngay cả tìm tư thế căn bản cũng không xong, điều này khiến Ôn Hân rất buồn bực.
Tả Dữu cách xa cô mấy bước lại cười vừa lớn vừa vui vẻ.."Vương Binh, biết em được gọi là gì không? Hiên ngang mạnh mẽ! Có nữ trung hào...
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 6: Ba loại tương phùng (2)
20:05
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 6: Ba loại tương phùng (2)
Doanh trại.
Lệ Minh Thần giữ vững tư thế đứng nghiêm, mắt hơi hướng lên phía trước một góc xiên 15 độ, nhìn chằm chằm bảng hiệu viết hai chữ doanh trại mà nghiên cứu không hết.
Chính trị viên Triệu Hoành Thân của tiểu đoàn quân tiên phong cầm tài liệu đang định vào cửa tìm Cao Hán nói chuyện, thình lình bị thần giữ cửa này chắn lối.
"Ai u, hôm nay đại đội trưởng của đại đội 3 diễn tuồng gì à? Võ Tòng đại chiến với Tưởng Môn Thần? Không giống, sao tôi nhìn như thể vị Tưởng...
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 4: Thay lòng đổi dạ (2)
20:04
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 4: Thay lòng đổi dạ (2)
Từ cổng nơi đóng quân đi vào nào là đội truyền tin, đội xe hơi, đội điều tra, hễ có đội đi trên đường thì cứ gặp đội nào là tính sổ với đội đó, hai hạt ngọc có chức năng bình thường về phương diện ý thức cũng nhìn ra được đại đội trưởng Lệ đang đi một mình trên đường có tâm tình không tốt.
"Hầu Tử! Lão Đinh! Tới đây!" Đi rất lâu cuối cùng cũng đến cửa lớn của đội, Lệ Minh Thần hơi ngước mắt lên, hai tên tiểu tử thối của tiểu đội 2 này không biết đang mân mê cái gì, đúng lúc gặp...
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG! Chương 3: Thay lòng đổi dạ
20:04
No comments
KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 3: Thay lòng đổi dạ
Tay đang cầm đĩa của Ôn Hân đột ngột khựng lại giữa không trung, nước canh sóng sánh tràn ra từ đuôi cá đổ xuống nền gạch, tạo thành nhiều vòng tròn loang lổ không rõ màu sắc.
"Thấy ai?" Ôn Hân dùng sạn nhỏ lùa lùa con cá vào lại trong dĩa hỏi.
Quý Mai mải lo thưởng thức cây kem của mình nên không phát hiện ra sự khác thường của Ôn Hân, cô nàng cắn mạnh miếng kem, nhăn mặt tức giận nói, "Ngoài cái con đê tiện Bạch Lộc kia ra thì còn ai vô đây nữa, không chỉ đoạt học bổng của mình,...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)