-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 43: Giúp Tôi Bắt Anh Ta Lại

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 43: Giúp Tôi Bắt Anh Ta Lại

“Bố mẹ cô cũng hài hước thật. Đúng rồi, vừa rồi cô ngâm nga bài gì vậy? Nghe hay quá!” Tố Diệp chầm chậm uống cà phê, hỏi tới đây lại vô tình nhớ lại tiếng nhạc lặp lại bao lần trong giấc mơ, cô có cảm giác nó khá giống nhau.
“Bản nhạc này em nghe được ở chỗ bác sỹ Phương Bội Lôi, tên cụ thể là gì em cũng không rõ, cứ nghe riết thành thuộc, a…” Lý Thánh Đản nói tới đây sắc mặt bỗng thay đổi, đứng nghiêm chỉnh nhìn về phía Tố Diệp: “Xin lỗi bác sỹ Tố, có phải chị thấy ồn ào không? Không phải em cố ý hát đâu, em xin lỗi, em xin lỗi…”
Dáng vẻ hoảng hốt quá mức của cô ấy khiến Tố Diệp ngẩn người trong giây lát, cô bật cười: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi không chê ồn đâu. Chỉ cảm thấy điệu nhạc đó nghe rất hay, muốn hỏi cô có phải thường nghe thể loại đó hay không mà thôi.” Cô gái này chắc chắn đã bị Phương Bội Lội dọa chết khiếp rồi.
Lý Thánh Đản nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Tố Diệp, bất ngờ bật khóc: “Bác sỹ Tố! Cô thật tốt bụng, khác hẳn mấy vị bác sỹ kia. Trước đây tôi ở chỗ bác sỹ Phương gò bó lắm, không được làm cái này, không được làm cái kia.”
“Cô căng thẳng quá rồi, ở chỗ tôi không cần để ý quá nhiều chuyện như vậy. Chỉ cần cô làm tốt phận sự của mình là được rồi.” Tố Diệp trước nay không bao giờ cố tình dùng cái danh cấp trên để trấn áp người khác. Một là cô cảm thấy không cần thiết phải làm thế, hai là cô cũng không phải người có tính cách như vậy. Cô không giống với Phương Bội Lôi. Cái tính luôn coi mình thuộc tầng lớp tiểu tư sản cao sang của cô ta đã ăn sâu vào cốt tủy, đến cả vị trí để đặt cà phê trên bàn làm việc cô ta cũng yêu cầu rất khắt khe.
“Cảm ơn bác sỹ Tố!” Lúc này Lý Thánh Đản mới yên tâm, khụt khịt mũi, nói những lời có chút nịnh nọt: “Nếu như chị thích bài hát đó, em đi hỏi hộ chị.”
“Không cần đâu, tôi tới tìm bác sỹ Phương là được rồi.” Chỉ cần rảnh rỗi cô sẽ tới các cửa hàng băng đĩa tìm nhạc. Không phải cô có thói quen sưu tập âm nhạc, mà là điệu nhạc cứ lặp lại liên tục đó luôn khiến cô hoảng hốt. Yêu cầu bức thiết phải tìm ra nó ngày một gia tăng. Tiếc là bao năm nay cô vẫn chưa tìm thấy.
Lý Thánh Đản gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay tắp lự: “Giờ e là bác sỹ Phương không có thời gian. Lúc nãy khi em đi rửa cốc, có đi qua phòng làm việc của chị ấy, hình như đang trị liệu thôi miên ột vị khách, cửa đóng kín.”
“Sớm vậy sao? Chẳng phải trước giờ cứ tới chiều cô ta mới nhận việc sao?”
“Xời!” Lý Thánh Đản lộ rõ vẻ xem thường, bước lên thấp giọng nói với Tố Diệp: “Vừa rồi chị bận việc không biết đấy thôi. Sáng sớm hôm nay giáo sư Đinh tiếp khách quý, hình như thuyết phục đối phương đầu tư để khuếch trương quy mô của Liêm Chúng, hai người ở mãi trong phòng họp ấy. Bác sỹ Phương đó một lòng muốn lấy người giàu có mà, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi. Ngoài mặt thì nhận vụ án này sớm, trên thực tế là đợi nhà đầu tư đó ra ngoài để nhào vào người ta.”
Tố Diệp mím môi khẽ mỉm cười, có thể nhìn ra Phương Bội Lôi này thật sự không được lòng Lý Thánh Đản chút nào. Cũng phải, tính cách của cô ta như vậy đến cô cũng chẳng chịu nổi.
Gần tới 11 giờ, Tố Diệp thấy đói. Cô đưa mắt nhìn di động, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ. Nhớ tới lời mời của Niên Bách Ngạn của ngày hôm qua, cô hơi bồn chồn. Liệu có phải anh bận họp đã quên mất bữa cơm trưa hẹn với cô không?
Đứng dậy ra khỏi văn phòng, cô chuẩn bị tới căng-tin tìm món gì ăn, sau đó mới gọi điện lại chất vấn. Căng-tin nằm ở góc trong cùng của hành lang, thế nên Tố Diệp đương nhiên phải đi qua phòng làm việc của Phương Bội Lôi. Nghĩ bụng giờ này chắc cô ta cũng xong việc rồi, cô định vào trong hỏi cô ta chuyện bản nhạc. Ai ngờ cô vừa định giơ tay gõ cửa, cửa phòng bị một người từ trong kéo ra đột ngột.
Tố Diệp phanh lại ngay lập tức, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai cô đã bị đẩy sang một bên bởi một lực khá mạnh. Có người chạy ra khỏi phòng, kèm theo đó là tiếng gào thét điên cuồng từ trong phòng vọng ra: “Bác sỹ Tố! Mau giúp tôi bắt anh ta lại!”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 40: Một Bên Là Tiền Bạc, Một Bên Là Tình Bạn

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 40: Một Bên Là Tiền Bạc, Một Bên Là Tình Bạn

Tố Diệp đang định lên tiếng, Lâm Yêu Yêu đã vội vàng chặn họng cô, nhìn Đinh Tư Thừa lắc đầu nguầy nguậy: “Chuyện của con gái, anh đừng có nghe!”
Đinh Tư Thừa nhìn Lâm Yêu Yêu, rồi lại đảo mắt sang phía Tố Diệp, bất giác cười lớn: “Được rồi! Chắc anh thành người ngoài cuộc rồi.”
Tố Diệp khó khăn lắm mới gỡ được tay của Lâm Yêu Yêu ra, quay sang lườm cô ấy một cái. Cô đang chuẩn bị nói mấy lời gợi ý cho Đinh Tư Thừa thì chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. Lâm Yêu Yêu cũng nhìn ra ý đồ của cô, vội vàng nhét điện thoại vào tay cô: “Điện thoại kêu kìa, mau nghe máy đi!”
Tố Diệp bị cô ấy chọc cười, mím môi cầm điện thoại đi vào nhà bếp nhận máy.
Đinh Tư Thừa mệt gần chết, sau khi đặt mọi thứ sang một bên, anh ngồi phịch xuống sôpha, thấy Lâm Yêu Yêu đỏ bừng mặt, tò mò hỏi: “Anh vừa vào cửa thì nghe thấy hai người nói cái gì mà lấy chồng với không lấy chồng, ai sắp lấy chồng vậy?”
“Làm gì có ai sắp lấy chồng, anh nghe nhầm rồi.” Tiếng cười khúc khích của Lâm Yêu Yêu theo đó lọt vào tai anh.
Đinh Tư Thừa cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay kéo cô vào lòng mình, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía nhà bếp. Cô gái trong lòng anh trong sáng dịu dàng, là người con gái anh yêu sâu sắc, nhưng sao anh luôn cảm thấy lúc xa lúc gần? Anh ép buộc bản thân tập trung toàn bộ tinh thần vào người con gái như hoa như ngọc trong lòng mình.
Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt, anh đã thích cô gái này rồi, chẳng phải sao?
Trong nhà bếp, Tố Diệp dựa lưng vào cửa, vừa day huyệt thái dương vừa nghe điện thoại.
Là Niên Bách Ngạn gọi tới.
“Thật xin lỗi, lúc cô gọi tới tôi đang có cuộc họp.” Qua sóng điện thoại, giọng anh nghe càng nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Tố Diệp giơ tay lên xem giờ, bỗng không nói lên lời. Anh đã họp đúng năm tiếng đồng hồ. Anh chắc là không cần nói dối, cô có thể nghe ra lời xin lỗi trong giọng nói của anh. Hắng giọng một chút, cô nói đùa: “Cũng may, cuối cùng tôi đã đợi được điện thoại hồi âm của anh Niên rồi. Từ ba giờ chiều tới bây giờ, tôi đúng là trông mòn con mắt.”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười khe khẽ: “Chỉ tiếc là cái khiến bác sỹ Tố trông ngóng mỏi mòn không phải là tôi.”
“Anh biết là tốt rồi. Trời ơi, không phải anh định quỵt khoản thanh toán đó đấy chứ?” Tố Diệp thấy anh đã hiểu rõ thì mình cũng không cần úp mở nữa.
“Từ đầu tôi đã hứa sẽ trả thì nhất định tiền sẽ tới tay cô.” Dường như Niên Bách Ngạn chẳng hề tức giận: “Hay là tối nay đi.”
“Tối nay?”
“Cô có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối.” Anh mời rất thẳng thắn.
“Ờ… ăn tối?” Cô nghĩ tới Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu. Ba người họ đã hứa tối nay sẽ cùng ở nhà ăn lẩu. Nhưng, Niên Bách Ngạn sẽ cho cô một tờ tiền in gương mặt của vị chủ tịch anh tuấn nhất trên đời. Một bên là tiền, một bên là tình bạn, quả là khó chọn.
“Tiểu Diệp!”
Đằng sau lưng vang lên tiếng Đinh Tư Thừa. Tố Diệp quay đầu lại, đúng lúc ấy nhìn thấy Đinh Tư Thừa đi vào nhà bếp. Sau khi đặt chiếc túi trong tay lên bệ, mặc kệ cô đã ngắt điện thoại hay chưa, anh liền mỉm cười nói: “Gia vị lẩu em thích ăn nhất, anh đã đặc biệt mua hai hộp.”
“Cảm ơn anh.” Cô tươi cười đáp lại, rồi lại quay đầu nói vào điện thoại: “Thật ngại quá, tối nay tôi không ra ngoài được.”
Bên kia Niên Bách Ngạn im lặng hồi lâu mới nói: “Trưa mai nhé, tôi sẽ tới Liêm Chúng đón cô.”
“Ừm, được!” Hết khó khăn cuối cùng cũng có hy vọng, trong đầu cô bắt đầu hiện lên cảnh tiền bay đầy trời.
Cuộc trò chuyện kết thúc mà cô vẫn chưa khép môi lại được. Cô quay lại mới phát hiện Đinh Tư Thừa vẫn còn đứng ở đó, nụ cười trên khóe môi không còn nữa, trông biểu cảm của anh rất nghiêm nghị.
“Sao vậy? Không phải anh quên mua tương XO rồi đấy chứ? Đừng nói là vậy.” Tố Diệp không hiểu chuyện gì, cố gắng đè nén cảm giác hồi hộp càn quét trong lòng.
Đinh Tư Thừa không lên tiếng, cứ mím môi nhìn cô như thế. Tố Diệp bị anh nhìn tới nỗi thấy thiếu tự nhiên. Cô bước lên trước, đưa tay huơ huơ trước mặt anh: “Anh làm sao…”
Cô còn chưa nói hết câu, tay đã bị anh nắm chặt. Cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt đang cau có một cách rõ ràng của anh. Tim cô đập thình thịch, chỉ sợ Lâm Yêu Yêu đột ngột xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ hiểu lầm, liền thấp giọng vội vàng hỏi: “Sao vậy? Buông em ra đã!”
Nhưng Đinh Tư Thừa không định buông tay cô, anh ấn mạnh cô vào tường, cúi đầu nhìn cô, hơi thở nóng hổi dường như hơi dồn dập: “Em và gã Niên Bách Ngạn đó rốt cuộc có quan hệ gì?”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 35: Lương Tăng Ca Quá Đắt (I)

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 35: Lương Tăng Ca Quá Đắt (I)

Những người đứng xem xung quanh nãy giờ vẫn nín nhịn không lên tiếng cũng bắt đầu chỉ trích. Niên Bách Ngạn đứng trước cửa hàng phô-mai, chịu sự lên án của mọi người, nhất thời không thể xen vào dù là một câu. Cảnh tượng này khiến Tố Diệp bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, những địa chủ bị đánh dẹp cũng bị đẩy lên bục như thế. Chẳng qua Niên Bách Ngạn chỉ thiếu một chiếc mũ chóp à thôi.
Nghĩ mãi, cô không nhịn được liền phì cười.
Bạn gái? Trí tưởng tượng của họ cũng phong phú thật.
“Ai yo! Nhìn xem, cô gái này còn vui nữa kìa? Mọi người đang nói nghiêm túc cô cười cái gì?” Bà cô nhìn thấy vậy càng không chịu bỏ qua, thấy Tố Diệp hoàn toàn giống một tiểu thư nhà giàu được chiều hư, lại quay sang Niên Bách Ngạn chẹp chẹp: “Nhìn cậu cũng không giống loại người tùy tiện, sao không quản bạn gái mình cho tốt?”
Tiếng phản đối của những người khác càng lúc càng mãnh liệt.
“Thành thật xin lỗi, đã gây thêm phiền phức ọi người rồi, tôi sẽ nhanh chóng lái xe đi.” Niên Bách Ngạn nhã nhặn vượt ngoài tưởng tượng, lần lượt xin lỗi những người vây quanh đang mắng mỏ. Nói xong anh lại quay sang nhìn Tố Diệp, giọng nói vừa có chút mềm mỏng lại như đang nhắc nhở: “Đóng cửa xe lại, ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi.” Rất phù hợp với nét mặt cần có của hai người đang yêu nhau như phán đoán của số đông.
Tố Diệp nghẹn ứ, nhưng sau khi phát hiện ra chút thích thú đằng sau vẻ ôn hòa điềm tĩnh đó của anh, cô đã hiểu ra. Diễn cũng giống quá đấy chứ. Nhưng cô vẫn rất hợp tác, kéo cửa xe lên, cô không muốn trở thành đối tượng bị công kích.
Sự thật chứng minh, có một gương mặt ưa nhìn luôn dễ được người ta tha thứ. Chưa kể tới một người đàn ông tuấn tú tuyệt phẩm như Niên Bách Ngạn lại công khai xin lỗi một cách chân thành, mọi người tự nhiên cũng thấy mềm lòng, làu bàu mấy câu rồi cũng tản dần.
Tố Diệp thầm cảm thán mấy người này đúng là phán đoán mọi việc theo ngoại hình, lôi Ipad ra định chơi một ván trò bắt cá. Cửa hàng phô-mai này là cửa hiệu lâu năm. Trừ phi là đóng cửa, nếu không hầu như lúc nào cũng có người đứng xếp hàng đông nghịt. Vừa rồi cô nhìn rất rõ, bên trong người đứng lô nhô, chưa tới hai, ba mươi phút nữa anh không thể ra ngoài được. Cô đang mua đạn bắn rầm rầm, liền nghe thấy có người gõ nhẹ lên cửa kính xe. Cô ngước mắt lên nhìn thì vẫn là bà cô vừa nãy răn dạy Niên Bách Ngạn như dạy cháu. Cô hơi sợ hãi, đang những tưởng cô ấy đã nhắm trúng mục tiêu vào mình thì bỗng thấy cô ấy ra hiệu cho cô hạ kính xuống.
Tố Diệp làm theo.
Lúc cửa xe từ từ hạ xuống, thái độ của bà cô trở nên vô cùng nhiệt tình, khác một trời một vực với dáng vẻ khuyên răn vừa nãy, còn chưa đợi Tố Diệp cất lời hỏi, đã vội vàng lên tiếng trước: “Cháu gái tuy là có hơi tùy hứng một chút, nhưng tìm bạn trai thật sự không tồi đâu, nhìn ra được cậu ấy rất thương cháu.”
“Hả?”
“Cháu phải trân trọng đấy. Thời buổi này có thể tìm được một nửa thật lòng đối tốt với mình không dễ đâu.” Trông bà cô rất phấn khích, sau khi tuôn một tràng những lời chân thành sâu sắc liền đập bồm bộp vào vai cô, rồi cười nghiêng ngả rời đi.
Những lời nói không đầu không cuối khiến Tố Diệp mơ mơ hồ hồ. Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời của bà cô đã nhìn thấy không ít người từ trong cửa hàng đi ra. Cô thấy khó hiểu, đám người này sao mua nhanh vậy? Nhưng không thấy họ cầm theo phô-mai trên tay mà. Điều khiến người ta khó giải thích hơn cả là, khách hàng nào đi từ trong đó ra cũng đều nhìn Tố Diệp với ánh mắt khác thường, cảnh tượng này trông cực kỳ kinh sợ.
Đầu mày Tố Diệp nhíu chặt như chiếc khăn mặt bị cô ra sức vắt kiệt. Cô nhìn từng ánh mắt hướng về phía mình, nó phức tạp tới nỗi khó mà phân tích, đến nỗi từ lúc nào cô chẳng còn tâm trí chơi trò bắt cá trong tay.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 32: Hành Động Không Nghĩa Khí Ngoài Tiệm Pho-Mát (I)

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 32: Hành Động Không Nghĩa Khí Ngoài Tiệm Pho-Mát (I)

Đôi tay đang chuẩn bị mở cửa xe của cô dừng lại trong giây lát. Tố Diệp xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy gương mặt hơi nghiêng của anh bề ngoài trông có vẻ dửng dưng, không mấy quan tâm nhưng ẩn chứa bên trong là sự bình tĩnh trầm ổn. Khoảnh khắc ấy cô bỗng đột ngột đổi ý, ngón tay đổi hướng. Sau khi thắt chặt lại dây an toàn, cô tựa lưng ra sau ghế: “Ai sợ ai còn chưa biết đâu!”
Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy. Anh không nói thêm gì nữa, cho xe khởi động, quay một vòng vô-lăng, hướng về phía khu Nam La Cổ.
Ngoài cửa xe, đèn đường bị tốc độ xe kéo dài thành những vệt sáng, từng chuỗi từng chuỗi bị bỏ lại phía sau xe.
Tố Diệp không nói gì, Niên Bách Ngạn cũng im lặng. Trong xe yên lặng như tờ, hai người cũng không ai định phá vỡ sự tĩnh lặng này. Chiếc xe cứ thế đi vào khu Nam La Cổ. Từ lúc xe bắt đầu đi qua cổng vào, du khách đã bắt đầu xôn xao không ít.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, lại còn là buổi tối. Đối với khu Nam La Cổ này mà nói, đông người cũng là chuyện bình thường. Nhưng một chiếc xe ôtô muốn đi từ đầu đường tới cuối đường thì đúng là vô cùng khó khăn.
Chiếc xe cứ vừa đi vừa dừng, dường như để tiến lên cũng rất gian nan.
Tố Diệp cứ ngồi nhịn cười nãy giờ, chốc chốc lại lén liếc nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh ta vẫn không hề tức giận, không hề sốt ruột, đến tốc độ chiếc xe cũng giống hệt chủ của nó. Cô suy nghĩ rồi mím môi nói: “Không phải đây là lần đầu tiên anh lái xe vào khu này chứ?”
“Là lần đầu tiên.” Trừ phi là công việc yêu cầu, nếu không anh tuyệt đối không lai vãng những nơi có quá nhiều khách du lịch.
“Ồ.” Tố Diệp làm ra vẻ như chợt hiểu ra, khẽ than thở: “Giờ này đúng lúc đông người, lái xe còn chẳng nhanh bằng đi bộ.”
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt mày, khẽ hỏi: “Tại sao cô không nói sớm?”
“Tôi đâu có nghĩ là anh lại tốt bụng đến vậy, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên.” Ngược lại Tố Diệp nói với giọng đầy lý lẽ: “Nhưng mà, bây giờ anh có muốn dừng xe cũng không được nữa rồi, đâu thể vứt cái xe này giữa đường đúng không?”
“Cô cố tình.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn không hề có cảm giác bực tức.
“Tôi đâu phải người nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi đến vậy chứ?” Tố Diệp nói chuyện bằng thái độ rất vô tâm. Cô khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều du khách đang tập trung nhìn vào chiếc xe, liền rụt cổ: “Anh nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ kia chưa? Con xe của anh quá nổi bật rồi.”
“Tôi thấy mấy ánh mắt đó đều đằng đằng sát khí.” Rõ ràng chiều rộng con đường chỉ đủ cho người đi bộ thôi, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một thứ kềnh càng đồ sộ như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét.
“Nếu đã vậy chi bằng anh lái nhanh một chút đi. Con đường này chính là như vậy, anh càng nhường càng không đi qua được.” Cô nhiệt tình bày cho anh “diệu kế”.
“Sao tôi cứ cảm thấy cô đang dẫn tôi nhảy xuống hố thế nhỉ?”
Tố Diệp mỉm cười: “Mẫu người làm việc gì cũng thận trọng từng bước như anh không thể lái nổi xe ra khỏi khu này đâu. Thế này đi, để tôi lái.”
Lời này thốt ra đích thực đã khiến Niên Bách Ngạn có phần ngỡ ngàng. Trước mũi xe đúng lúc có người đi bộ qua. Anh đột ngột phanh gấp, nhân lúc đó quay đầu sang nhìn cô, dường như đang đánh giá xem độ tin cậy trong những lời cô vừa nói là bao nhiêu.
Tố Diệp không hề nhiều lời, dứt khoát tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Dưới ánh mắt chỉ trích của đám đông, cô bước nhanh sang phía ghế lái, gõ vào cửa xe: “Ra ngoài, đổi chỗ!”
Hình như Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được bầu không khí thù địch xung quanh, anh không biết làm sao, đành phải mở cửa xuống xe. Anh bước xuống không vội vàng, ngoại hình cao ráo khiến cho không biết bao nhiêu trái tim có suy nghĩ sai lầm. Bầu không khí nặng nề trong phút chốc tan biến như nước thủy triều rút. Trong đám đông không ít người thốt lên kinh ngạc.
Tố Diệp khẽ rùng mình, cả người sởn gai ốc. Xem ra không thể thoát khỏi những người dân bị anh ta mê hoặc. Để tránh cho người nào đó được dương dương tự đắc, cô vội vàng ngồi vào ghế lái, còn Niên Bách Ngạn nhích người sang ghế bên cạnh.
“Siêu xe đúng là siêu xe, cảm giác ngồi lên cũng khác biệt. Ngồi cho vững đấy! Tôi không có thói quen thắt dây an toàn hộ người khác đâu.” Nói xong, cô tự thắt dây an toàn ình.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 31: Cô Sợ Sao?

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 31: Cô Sợ Sao?

Tố Diệp nghe vậy nhưng không hề tức giận. Ánh đèn đường rải đều lên lớp cửa kính xe. Có mấy tia sáng rọi vào mắt cô. Cô hơi nghiêng đầu, đối mặt với ánh mặt nghiêm nghị của anh, bất ngờ xòe tay ra trước mặt anh: “Được thôi! Đưa tiền lương tăng ca đây!”
Cô xuất chiêu không như thường lệ, ít nhiều khiến Niên Bách Ngạn đờ ra trong giây lát, mấy giây sau anh khẽ nhếch đôi mày rậm.
“Con người tôi rất thích tiền. Vụ án của Lương Hiên nói trắng ra là anh đang dùng tiền để mua thời gian của tôi. Bây giờ đã hết giờ làm rồi, phí tư vấn phải tăng gấp đôi đấy.” Cả người Tố Diệp uể oải ngả ra sau ghế: “À, bổ sung thêm! Lương tăng ca phải trả theo đúng quy định của luật Lao động.”
Sau khi nghe mấy lời hùng biện sắc sảo của cô, Niên Bách Ngạn không khó chịu mà lại bật cười, thờ ơ đáp lại: “Được! Cô cứ đề xuất con số.”
“Tôi nghĩ, trong khu Nam La Cổ có cửa hàng bán phô-mai có thể trả tạm một ít lãi trước.” Vừa rồi cô định tới đó ăn phô-mai. Ăn nhiều đồ ngọt một chút ít nhất có thể hóa giải những phiền muộn trong lòng. Nếu đã đen đủi gặp phải anh ta, coi như có thêm một tài xế cũng không tồi. “Chỉ là không biết anh Niên có muốn đi hay không thôi?”
Nói xong, cô nhướn mày nhìn anh không chớp mắt, tỏ ý xem thường.
Niên Bách Ngạn điềm tĩnh đáp lại ánh mắt đó, vẻ nghiêm túc khi nãy đã biến mất từ lâu. Qua đôi mắt sâu thẳm ấy, khó có thể phát hiện ra trong lòng anh đang nghĩ gì. Còn Tố Diệp, từ đầu tới cuối chỉ nở một nụ cười “vô tội”, đọ sức gan lỳ với hai con mắt u tối ấy.
Chắc là trước giờ anh ta nói gì thì người khác đều phải làm theo, cũng e là chưa từng có ai coi anh ta là tài xế cả.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn từ từ áp sát, giơ thẳng tay về phía cô. Tố Diệp bị bất ngờ, vô thức đưa tay ra đỡ lấy lồng ngực đang đè xuống của anh: “Đường đường là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, anh không thể trở mặt vô tình như thế được? Khi cần người ta thì tử tế, khi không cần thì chẳng thèm giữ phép lịch sự, dù có thấy hổ thẹn mà nóng giận cũng không đến mức đuổi tôi xuống xe chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn đi nhờ một đoạn thôi mà.”
Niên Bách Ngạn đúng là không biết nên cười hay khóc, nhưng vẫn khống chế để không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Những lời anh vốn định nói, sau khoảnh khắc cúi đầu xuống nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, đã bất ngờ thay đổi. Anh không ngồi dậy mà ngược lại cố tình cúi xuống càng lúc càng thấp. Giọng nói thâm trầm như đã ngà ngà say khẽ lướt qua đỉnh đầu cô: “Cũng chưa đến mức phải đuổi cô xuống xe.”
Tố Diệp cảm thấy anh dùng lực hơi mạnh hơn, hai tay cô chống đỡ sắp mỏi nhừ, đành phải dứt khoát dùng cả cánh tay. Chỉ có điều làm vậy khoảng cách của hai người lại càng gần hơn. Hai thở vấn vít lấy nhau, mỗi lần cô hô hấp đều hít trọn mùi hương của anh.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô không rời mắt. Gương mặt cô vì sự áp sát của hai người mà bỗng ửng đỏ. Từ góc độ của anh trông cô rất hấp dẫn. Anh dường như chẳng cần nhọc sức, cứ thế tiến sát lại gần, đến giọng điệu cũng dần trở nên ám muội: “Cô ngồi trên xe của tôi thế này… sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Tố Diệp đột ngột ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô bắt gặp một nụ cười mơ hồ nơi đáy mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cảm giác này giống như hôm anh ngồi xuống bên cạnh cô. Nhưng cô vẫn dùng lý trí mạnh mẽ áp chế sự hoảng loạn, cất lời, giọng nói trong veo như nước: “Anh muốn làm gì?”
Ý cười trong mắt Niên Bách Ngạn tựa hồ càng lan rộng, đến cả khóe miệng cũng khẽ cong lên. Anh nâng tay lên. Những ngón tay thon dài vừa như vô tình vừa như cố ý chạm nhẹ vào vành mũ của cô. Bóng hình cao lớn ẩn chứa một ý đồ và sức mạnh khiến người ta phải cảnh giác.
Trái tim Tố Diệp đập thình thịch, cô không ngờ anh lại có những cử chỉ này. Lưng cô dính chặt vào ghế, hai mắt nhìn anh chằm chằm, đề phòng hành động tiếp theo. Chỉ thấy đôi tay anh chầm chậm chuyển hướng, vòng qua bụng cô, hạ xuống phía eo bên kia. Tim cô như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Ý của tôi là…” Niên Bách Ngạn chầm chậm nói: “Cô không thắt dây an toàn như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong, anh kéo chiếc đai an toàn, “cạch” một tiếng là đã xong.
Tố Diệp như bị ai gõ mạnh sau gáy, trái tim sắp bắn ra ngoài như cũng nổ tung theo hơi thở hắt ra. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, lần này cô đã dễ dàng đọc được hai chữ “bỡn cợt” trong mắt anh ta.
Người đàn ông chết tiệt!
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của cô đã tệ hết mức rồi, sao còn chịu được tiếp mấy trò rảnh rỗi của anh ta? Cô không suy nghĩ gì, cứ thế tháo dây an toàn. Đang định mở cửa xe, cô liền nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Niên Bạch Ngạn: “Cô sợ sao?”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 30: Nghĩa Vụ Của Cô

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 30: Nghĩa Vụ Của Cô

Anh vốn chỉ định ngắm nhìn một chút, không hề nghĩ sẽ xuống xe phá vỡ sự yên tĩnh của cô. Cho tới khi anh nhìn thấy cô tới gần đài phun nước. Anh bắt gặp hình ảnh cô ngẩng mặt lên như đang đón lấy lễ rửa tội của ánh sáng. Một nơi sâu tận đáy lòng như có một hồ nước mùa xuân chầm chậm chảy qua. Hôm nay cô mặc rất đơn giản, thoải mái. Chiếc áo phông màu trắng linen mặc cùng với chiếc quần bò mài ống thụng. Mái tóc dài được buộc cao kiểu đuôi ngựa sau lưng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tím. Diện mạo của cô hôm nay cũng mộc mạc như chính cái tên của cô vậy. Nhưng ánh sáng rực rỡ nơi đây chỉ càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Anh chưa bao giờ được thấy cô ăn mặc giản dị như vậy.
Đèn xanh bật sáng, anh bất ngờ cho xe chuyển hướng, dừng lại bên lề đường rồi bước xuống. Đây cũng là lần đầu tiên anh đột ngột nổi hứng lên như vậy.
“Pháp luật có quy định cấm mọi người đi lang thang một mình sao?” Tố Diệp hờ hững hỏi. Vì phát hiện ra tư thế của hai người bây giờ gây chú ý cho rất nhiều người, cô liền thoát khỏi vòng tay anh.
Cơ thể mềm mại trong lòng đã không còn, chỉ sót lại hương thơm man mác nơi đầu ngón tay. Không hiểu tại sao, một Niên Bách Ngạn vốn đang tràn trề cảm xúc bỗng thấy trong lòng hụt hẫng. Anh rút tay về, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Xem ra cô đã coi cuộc gặp gỡ bất ngờ này là một điều tất nhiên rồi.”
Tố Diệp giơ tay lên gõ nhẹ vành mũ, khẽ thở dài: “Từ bảng thống kê tài sản của năm ngoái có thể rút ra kết luận: Số người giàu có ở Bắc Kinh là 17.9 vạn, là thành phố tập trung nhiều “đại gia” nhất Trung Quốc. Thế nên, tôi có thể vô tình gặp được anh Niên đây, một người có giá trị có lẽ không hơn gì hàng ngạn hàng vạn người giàu có ngoài kia, chắc cũng không quá bất ngờ chứ. Dù sao thì tỷ lệ gặp lại kiểu này không hề nhỏ.”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại có kiểu lý luận xiêu vẹo như vậy. Anh khẽ mím môi, có vẻ như đã thỏa hiệp: “Không biết bác sỹ Tố đã đi dạo phố xong chưa?”
“Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy việc mình đi dạo phố là sai trái.” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu dạo xong rồi thì lên xe!” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhắc lại.
“Hả?”
“Lên xe cùng tôi.” Anh lặp lại, lần này ngữ điệu đã kiên nhẫn và dịu dàng đi nhiều.
“Tôi có cảm giác mình đang bị bắt cóc.”
“Dù gì cũng không thể bàn công việc ngoài đường thế này phải không?” Niên Bách Ngạn hình như đã bị cô chọc cười, giọng nói nhẹ nhàng hẳn.
Từng dây thần kinh trong đầu Tố Diệp giật giật liên hồi theo từng câu anh ta nói. Xem ra đây cũng chẳng phải cuộc gặp gỡ gì tốt đẹp. Gặp anh ta rồi, đến cả thời gian để cô tự hồi phục vết thương lòng cũng bị cướp sạch, lại phải nhìn cái bản mặt khó đăm đăm của anh ta. Quan trọng hơn là, ngoại hình và gương mặt đáng ghét của anh ta hấp dẫn không ít người qua lại. Cuối cùng cô đành thỏa hiệp: “Xe của anh đâu?”
“Đỗ bên kia đường.”
Không cần anh nói nhiều, Tố Diệp cũng nhìn thấy chiếc xe của anh, dù đã đỗ ở một góc khuất vẫn nổi bật trong đêm tối. Cô bất giác tặc lưỡi, lắc đầu: “Phí phạm quá! Tôi mà là chủ nhân của chiếc xe đắt đỏ đó chắc chắn là không nỡ mang nó ra lọc bụi cho thành phố Bắc Kinh này đâu.”
Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ thoải mái của cô cũng thấy nhẹ lòng. Anh bất giác nhớ lại đêm mưa hôm ấy gặp cô trong bộ quần áo công sở đứng đắn, vậy mà điều bất ngờ là cô lại lái một chiếc xe Jeep. So với cách ăn mặc của cô ngày hôm đó, rõ ràng hôm nay phù hợp hơn.
Anh bước lên, lướt nhẹ qua ổ khóa vân tay trên xe, một tiếng “cộp” vang lên. Tố Diệp nhướn mày, gào lên bi thương: “Đúng là tiền nào của nấy! Hôm nào tôi cũng phải xem xem có gắn thêm được hệ thống phân biệt vân tay vào con Jeep đó của mình không.”
Bờ môi nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn bất chợt cong lên. Anh chủ động mở cửa xe bên ghế phụ cho cô. Đợi cô lên xe rồi, anh mới vòng sang bên cạnh, bước vào trong xe. Anh không nổ máy ngay mà quay sang Tố Diệp, thấp giọng nói: “Đã có báo cáo về vụ của Lương Hiên chưa?”
Tố Diệp giơ tay lên khua khua trước mặt anh. Niên Bách Ngạn không hiểu, khẽ nhíu mày.
“Anh Niên! Cuộc sống của anh chỉ có công việc thôi sao? Đến giờ này rồi, là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Tố Diệp tốt bụng giải thích một câu.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt tăng thêm vài phần khắt khe: “Tôi nghĩ cho dù đã hết giờ làm, cô vẫn phải có nghĩa vụ báo cáo với tôi về tình hình của Lương Hiên.”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 29: Món Quà An Ủi Trời Ban

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 29: Món Quà An Ủi Trời Ban

Từ sau khi ra khỏi chỗ của Đinh Tư Thừa, Tố Diệp cứ đi tự do không mục đích.
Vội vàng là giả.
Có hẹn với người khác cũng là giả.
Hoảng hốt chạy trốn mới là thật.
Màn đêm che đi sắc mặt của cô, tiếng giày chạm trên nền đất nghe sao cô đơn buồn tẻ. Trước giờ Tố Diệp thích độc lập một mình. Cô đã quen với cuộc sống riêng mình, một mình du ngoạn khắp nơi. Chỉ có điều những khi cô đơn bước đi không mục đích thế này thật sự có chút xót xa.
Tới tận khi mắt cá chân nhức mỏi, cô mới dừng bước, bất giác bật cười khanh khách. Cô gắng đi tới con đường lớn phía trong cổng Đông Trực.
Nơi đây trước nay luôn náo nhiệt, kể cả buổi tối cũng không ngoại lệ.
Cách đó không xa là đài phun nước, đang đung đưa nhảy múa theo điệu nhạc Jazz. Cột đèn cao cao, đứng lặng bên đường Raffles, chiếu từng mảng ánh sáng vào những cột nước khiến chúng sáng rực lên như pháo hoa. Có tiếng cười đùa, tiếng vỗ tay, người ca người múa. Nơi đây về đêm chẳng khác nào một khu vui chơi nơi thiên đường.
Tố Diệp bất giác lại gần đài phun nước, khẽ ngẩng mặt lên. Có một khoảnh khắc, gương mặt cô vô cùng yên tĩnh. Cô cứ đứng đó nhìn từng tia nước vọt lên cao, đan vào nhau thành dải sáng muôn màu sắc. Thi thoảng có những giọt nước bắn vào mặt cô. Vào một buổi tối như hôm nay, khi tiết trời đã dần bước vào mùa hè oi ả, vẫn còn được nhận thêm một chút mát mẻ, giây phút ấy cô hoàn toàn không cảm thấy cô đơn nữa.
Có tiếng cười đùa lọt vào tai cô. Là mấy cậu thanh niên đang trượt pa-tanh. Họ đang thi nhau thể hiện những kỹ thuật của mình. Trong đó có một cậu nhóc hình như mới tập chơi, nhất thời không làm chủ được phương hướng, cứ thế lao về phía Tố Diệp. Tới lúc Tố Diệp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa. Cô trợn tròn mắt, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy được chút nào.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ cảm giác có một cánh tay đột nhiên kéo mạnh cô lại, cùng với đó là một bàn tay to lớn chắn trước mặt cô. Ánh sáng của nước và của đèn giao hòa thành một khung cảnh tráng lệ, soi rõ từng khớp xương của đôi tay ấy. Cậu bé đang đi lệch hướng đó cũng bị đôi tay ấy theo đà kéo sang một bên. Một màn xoay người khiến cậu tránh được nguy cơ bị đâm. Chiếc giày pa-tanh xoay tròn đúng một vòng. Cậu giơ tay tỏ ý xin lỗi rồi lại trượt ra xa.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tố Diệp ngã vào một vòng tay rắn chắc rộng lớn, trong chốc lát một mùi hương nhàn nhạt thanh mát lan tỏa. Cảm xúc của cô đi từ dễ chịu đến quen thuộc. Cô tỉnh lại khỏi sự hoảng sợ, bất ngờ ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt sâu hun hút của một người đàn ông. Ở khoảng cách gần thế này, những đường nét rắn rỏi trên gương mặt anh càng trở nên rõ nét.
“Không sao chứ?” Anh lên tiếng trước. Giọng nói trầm thấp nồng nàn kết hợp với tiếng nhạc Jazz uyển chuyển xung quanh trở nên dễ nghe lạ thường, như một làn gió nhẹ từ rừng sâu thổi tới, trong lành mát rượi lướt qua khuôn mặt cô, khiến tâm tư người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cũng có thể vì có âm nhạc tô điểm thêm, nghe giọng anh mới không nghiêm nghị như trước.
“Không sao.” Một khung cảnh quen thuộc biết bao. Buổi tối hôm đó lúc hai người cùng xem phim, khi cô thấy buồn nôn cũng đã xảy ra cảnh tượng này. Hình như cô có mối duyên không thể tách rời với vòm ngực ấy, không thể thoát khỏi sự mê hoặc của giọng nói thâm trầm, ý thức cũng trở nên hỗn loạn u mê. Cô khẽ thốt lên một câu, ngừng một lát, nét mặt cũng trở nên rất chân thành: “Cảm ơn anh, anh Niên!”
Quay phim truyền hình sao? Hay là ông trời thật sự không thể chịu nổi việc cô tự thương xót bản thân mình, nên giúp cô gặp lại người đàn ông ấy trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, còn theo kiểu “anh hùng cứu mỹ nhân”. Trời cao xem ra cũng không bạc bẽo với cô, ít nhất thì trong lúc tâm trạng cô tồi tệ còn ban cho cô một món quà an ủi.
“Cô đang đi lang thang một mình?” Niên Bách Ngạn không buông cô ra ngay, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Giây phút này, giọng nói anh có chút dịu dàng, giống như một câu hỏi nhưng lại toát lên nhiều sự khẳng định.
Từ nhà họ Diệp đi ra, anh vốn định quay về công ty. Lúc ngang qua cửa Đông Trực đợi đèn đỏ, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng hình ấy rất cô độc. Xung quanh náo nhiệt là thế, chỉ có cô vẫn lặng lẽ đứng đó, yên lặng nhìn khắp nơi, vô định bước đi trong vô thức.
Bóng dáng của cô quá tĩnh mịch, quá nhiều suy tư bao bọc, giống như chẳng ăn nhập chút nào với cuộc sống về đêm ở thành phố này, nhưng lại dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, đương nhiên, bao gồm cả anh.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 27: Tâm Huyết Hai Gia Đình

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 27: Tâm Huyết Hai Gia Đình

Đêm xuống, tiết trời hơi lạnh.
Sương mù không thể xua tan phía chân trời khiến ánh trăng cũng trở nên mỏng manh, chỉ còn lại quầng sáng mờ nhạt chiếu xuống phòng sách. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, có vầng trăng điểm xuyết càng toát lên sự giá lạnh thấm sâu vào trong cốt tủy.
Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế sôpha, trên bàn là tách trà tỏa hương thơm dìu dịu. Luồng khí lạnh trong phòng đã bị hương trà hòa tan, pha loãng, đọng lại sâu trong đáy mắt anh chỉ còn một vẻ tĩnh lặng điềm nhiên trước nay không đổi.
“Niên Bách Ngạn! Không ngờ vòng đi vòng lại chúng ta lại gặp nhau ở Bắc Kinh. Bao nhiêu năm rồi không gặp, tôi thật sự rất nhớ anh đấy.” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười chế nhạo nửa đùa nửa thật.
Niên Bách Ngạn cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, gương mặt vẫn rất bình tĩnh: “Được cậu Kỷ nhớ tới là vinh hạnh của Niên Bách Ngạn tôi.”
Đầu kia chợt chìm vào im lặng, Niên Bách Ngạn cũng không nói tiếp.
“Niên Bách Ngạn! Lần này… cái tôi cần là mạng của anh.” Lúc sau, trong ống nghe phát ra một tiếng nói lạnh lẽo, từng câu từng chữ không giống đang đùa cợt nữa.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày, hơi nóng của nước trà che đi một tia nhìn âm u lướt qua đôi mắt anh, anh cất lời thoảng nhẹ như mây: “Có bản lĩnh này, cậu cứ tới lấy.”
Cuộc điện thoại kết thúc, cả căn phòng tĩnh lặng tới đáng sợ.
Cho tới khi bị một ông già, vẫn ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ, phá vỡ không gian yên tĩnh này: “Ai mà khẩu khí lớn vậy?” Giọng của ông rất nhẹ nhàng, giống như mặt hồ phẳng lặng, có thể mang lại cho người ta cảm giác bình yên.
“Kỷ Đông Nham.” Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, cả người ngả ra sau ghế. Anh nhắm mắt lại, đưa tay day nhẹ ấn đường: “Ông Kỷ bệnh nặng, cậu ta quay về quản lý công việc ở khu vực châu Á cũng là chuyện sớm muộn.”
“Cậu ta vừa về nước đã gióng trống khua chiêng, thành lập showroom đá quý Tỷ Hối, xem ra đúng là muốn đối đầu với chúng ta.” Ông khẽ thở dài, chống gậy đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh bàn trà. Ông rót một tách trà rồi nhìn sang Niên Bách Ngạn, ánh mắt đầy cảm xúc: “Đang là bạn bè tốt đẹp, thật đáng tiếc!”
Niên Bách Ngạn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, đôi mắt anh u tối không nhìn thấy đáy, một lúc lâu sau anh mới khẽ đáp: “Thế nên, từ trước tới giờ thứ Kỷ Đông Nham muốn đối phó không phải là Tinh Thạch, mục tiêu của cậu ta chỉ có một mình con thôi.”
“Tập đoàn Tinh Thạch sở dĩ có thể phát triển được lâu dài là nhờ sự kết hợp của cổ phần hai gia đình họ Niên và họ Diệp. Con là đại diện cho Tinh Thạch. Cậu ta dám làm bừa, Diệp Hạc Phong này sẽ là người đầu tiên phản đối.” Ông hơi xúc động, nặng nề đặt tách trà xuống mặt bàn.
Diệp Hạc Phong là chủ tịch tập đoàn Tinh Thạch, cũng là bạn thân lâu năm với bố của Niên Bách Ngạn. Nhà họ Niên khởi nghiệp từ ngành cung ứng đá quý, nhà họ Diệp lại chủ yếu là bán lẻ. Hai gia đình vì hợp tác đã hình thành tình bạn sâu đậm. Nhưng rồi năm đó, một đợt khủng hoảng tài chính đã cuốn sạch mọi sản nghiệp của hai gia đình. Bố của Niên Bách Ngạn bị đả kích tâm lý, ngã bệnh không thể qua khỏi, lúc hấp hối đã quyết định hợp nhất tài sản của hai nhà. Sau khi bố anh qua đời, mẹ anh cũng buồn rầu đi theo ông. Lúc đó Niên Bách Ngạn còn đang đi học, dưới anh còn một cậu em trai nhỏ tuổi nữa. Nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Hạc Phong, Niên Bách Ngạn cũng chẳng thể có ngày hôm nay.
Tập đoàn Tinh Thạch là tâm huyết của hai công ty, nhưng trên danh nghĩa không tiện vạch rõ là Diệp Thị hay Niên Thị. Sau khi Niên Bách Ngạn vào công ty đã quyết định đổi tên thành tập đoàn Tinh Thạch. Bọn họ muốn đá quý và kim cương đều trở thành thứ giá trị có một không hai, đây cũng chính là lai lịch của hai chữ “Tinh Thạch”*. Niên Bách Ngạn đi lên từ vị trí thấp nhất. Mấy năm gần đây mới bắt tay vào khai thác các mỏ kim cương. Anh bước từng bước vững vàng, làm đâu chắc đấy cho đến khi lãnh đạo công ty lên sàn thành công. Đây cũng là điểm Diệp Hạc Phong quý nhất ở anh. Vì vậy mà toàn bộ công việc trong công ty ông giao hết cho Niên Bách Ngạn xử lý, còn mình chỉ giữ lại một chức chủ tịch nhàn hạ.
*Tinh Thạch: Tinh trong tinh phẩm: Tác phẩm có giá trị; Thạch trong bảo thạch: Đá quý
“Con người Kỷ Đông Nham con hiểu rất rõ, thế nên bố cứ yên tâm.” Niên Bách Ngạn chẳng bao giờ nói nhiều nhưng lời nói luôn ẩn chứa sức mạnh. Anh đứng dậy rót thêm trà cho Diệp Hạc Phong, động tác rất từ tốn.
“Con làm việc đương nhiên là bố tin tưởng rồi.” Diệp Hạc Phong uống một hớp trà: “Chỉ có điều Kỷ Thị có ý định tranh giành mỏ kim cương ở Nam Phi. Tình hình bên đó đâu phải con không hiểu. Bách Ngạn, bố già rồi, không chịu nổi mấy cảnh chém giết lẫn nhau nữa.”
Niên Bách Ngạn cười nhẹ: “Xã hội văn minh có kỷ cương pháp luật. Thời đại dã man thì sử dụng bạo lực. Phải liệu cơm mà gắp mắm.” Những ngón tay anh khẽ chạm vào mép tách trà: “Khi cần thiết, thấy chút máu cũng là chuyện rất bình thường.” Câu nói cuối cùng tuy nhẹ bẫng, nhưng toát lên một sự tàn nhẫn khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Thôi bỏ đi. Thế giới của mấy thanh niên các con, muốn tranh đoạt gì phải tự biết chừng mực.” Diệp Hạc Phong chầm chậm nói: “Nhưng mà, Tiểu Ngọc nhát gan, con đừng có hù dọa nó.”
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt đờ ra trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nét mặt. Anh gật đầu, không nói gì nhiều.