-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 16: Bị Lừa

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 16: Bị Lừa

Editor: ChiMy
Trong chốc lát, chiếc xe lao ra ngoài như tên bắn. Nam Cung Thần vừa lái xe vừa gọi điện sai người điều tra xem Lương Chân Chân đang ở đâu. Biết được là cô đang ở đại học F, lập tức chạy về hướng mục tiêu.DiễnđànLêQuýĐôn.
12 giờ đêm, hầu như trong sân trường không một bóng người, Nam Cung Thần lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.
Con mẹ nó! Tắt máy!!!!!DiễnđànLêQuýĐôn.
Thật may là anh có số của ký túc xá. Anh bấm một loạt số, nghe, tốt rồi, có người nghe.
“Ai vậy? Không để ý hay đầu óc có vấn đề thế? Khuya khoắt không ngủ được lại gọi điện thoại làm phiền người khác! Có bệnh thì về bệnh viện mà phát điên đi, đừng có mỗi buổi tối nào cũng gọi điện đến đây để bà đây nghe. Nếu bà biết là thằng nào, xem bà đây lột da rồi cắt tiểu JJ của nó cho chó ăn.” Cát Xuyến không chút khách khí từ trên giường bò dậy mắng xối xả.
Phòng ký túc của các cô liên tiếp 5 đêm rồi, đêm nào cũng bị khủng bố điện thoại, còn hết lần này đến lần khác chọn đúng 12 giờ đêm vắng người nữa chứ. Thử hỏi có ai không phiền lòng được cơ chứ? Trước đây mấy lần đều là vừa nhấc máy đã bị cúp mất, lần này vất vả chờ mãi mới có một lần không cúp, phải mắng cho thật đã mới được. Cho nó biết nữ sinh bây giờ cũng không dễ trêu chọc!
Nam Cung Thần hoàn toàn bối rối, anh thực hoài nghi có phải mình gọi nhầm số đến bệnh viện tâm thần hay không? Trùng hợp bị một bác gái tâm thần thác loạn mất cân đối bắt máy, sau đó sinh ra phản ứng, bệnh chó điên phát tác.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia “cụp” một cái, dập điện thoại.
Con mẹ nó! Anh không muốn chơi trò này đâu nhé! Nhìn thấy từng giây từng phút trôi qua, nếu không nhanh chóng tìm được Lương Chân Chân, đoán chừng ngày mai Đằng thiếu sẽ đưa anh đến trại tị nạn ở Châu Phi mấtDiễnđànLêQuýĐôn..
~Xem ra, anh chỉ có thể sử dụng chiêu sát thủ cuối cùng thôi.
Năm phút sau, phòng ký túc 520 bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức, Cát Xuyến và Tiết Giai Ny đồng thời từ trên giường ngồi dậy, phiền não nắm tóc, hơn nửa đêm, là ai không biết tốt xấu gõ cửa đây? Có chuyện thì ngày mai nói sẽ chết sao?
“Mở cửa, dì trông coi ký túc đây,DiễnđànLêQuýĐôn. gọi Lương Chân Chân đi ra ngoài này nhanh lên đi, bệnh viện bên kia xảy ra chuyện rồi, gọi cô ấy nhanh lên đi.” Phía ngoài, giọng nói vô cùng chân thật.
Cát Xuyến và Tiết Giai Ny hai mặt nhìn nhau. Bệnh viện xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là dì Diệp?
Vốn Lương Chân Chân vẫn trốn trong chăn, nghe lời này, lập tức lật chăn lên chuẩn bị xuống giường. Mẹ Diệp đã xảy ra chuyện? Không phải nói là phẫu thuật thành công sao? Làm sao có thể....
Trong đầu cô đang vô cùng loạn, căn bản không cách nào suy nghĩ sự việc như bình thường, quên mất không gọi điện cho bệnh viện xác nhận, thế cho nên bị con hồ ly giảo hoạt Nam Cung Thần lừa đi rồi.
“Chân Chân, tớ đi với cậu, cậu như thế tớ rất lo lắng.” Tiết Giai Ny nhanh chóng xuống giường chuẩn bị để cùng đến bệnh viện với bạn tốt. Cô biết tầm quan trọng của dì Diệp trong lòng Chân Chân, nên đến bệnh viện là việc không thể tránh được.DiễnđànLêQuýĐôn.
“Hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài làm gì? Để xảy ra chuyện thì biết tìm ai chịu trách nhiệm đây? Lương Chân Chân có người tới đón, còn cô thì cứ việc ngủ của cô đi.” Dì trông ký túc không vui nói.
Tiết Giai Ny tự động hiểu là Diệp Thành Huân đang chờ ở dưới lầu, ngay sau đó thì không nói gì nữa. Cô thật đúng là không muốn nhìn thấy vị họ Diệp kia , nhất là anh lại còn động tay động chân tát Chân Chân một cái, theo tính tình của cô, thật muốn trả lại cho anh 2 cái tát thật mạnh.
“Giai Ny, tớ đi một mình cũng được” Lương Chân Chân nói, cô cũng đem “người tới đón” trong miệng dì trông ký túc thành anh trai.DiễnđànLêQuýĐôn.
Vậy mà, khi nhìn thấy con người đang tà ý dựa vào thân xe kia, cô ngây ngẩn cả người.

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 15: Lập Tức, Lập Tức Đưa Cô Đến Phòng 5818 Cho Tôi!

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 15: Lập Tức, Lập Tức Đưa Cô Đến Phòng 5818 Cho Tôi!

Editor: ChiMy
Người phụ nữ quyến rũ giương môi, cặp chân nhanh chóng leo lên hông cường tráng của người đàn ông, càn rỡ nâng mông —
"Phịch!" Một tiếng vang thật lớn, cả cơ thể không mảnh vải của người phụ nữ bị ném xuống đất thật mạnh.
Cô không hiểu nên ngẩng đầu lên, vừa rồi tất cả đều đang tốt đẹp, mình cũng cảm thấy nơi đó của Đằng thiếu cứng rắn, vận sức chờ phát động.
—— Nhưng trong nháy mắt, mặt mũi Đằng thiếu tái nhợt ném cô từ trên giường xuống, không chút lưu tình, giống như ném một thứ rác rưởi không cần thiết, ánh mắt lạnh như băng khiến cô không rét mà run.
"Đằng thiếu, Nhu Nhi làm cậu tức giận sao?" Phương Y Nhu yếu ớt hỏi, hôm nay cô phải tốn rất nhiều tiền mới được leo lên giường của Đằng thiếu, cứ như vậy mà đi, quả thật rất không cam tâm!
"Cút!" Sắc mặt Đằng Cận Tư âm trầm đến dọa người, nắm chặt quả đấm giống như tùy lúc sẽ vung tới, Phương Y Nhu sợ tới mức run lẩy bẩy, liền cút ra khỏi cửa.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ: chẳng lẽ Đằng thiếu thật sự bất lực? Như thế còn . . . . . có thể chịu được? Đàn ông ưu tú như vậy sao phương diện kia lại không được? Nam Cung Thần lại dám chơi cô! Muốn chết sao!
Trong bóng tối Đằng Cận Tư chợt đấm một quyền lên tủ đầu giường, "Rầm" một tiếng vang thật lớn, nứt ra.
Đáng chết! Anh cư nhiên không làm được loại chuyện đó với những người phụ nữ khác! Ngược lại còn khiến anh thấy ghê tởm! Thật là con mẹ nó gặp quỷ!
Lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, dục hỏa đã bị khơi dậy, phải tìm người dập tắt mới được! Mà cô gái kia, không thể nghi ngờ là lựa chọn thích hợp nhất!
*****
"Thần, nhanh một chút! Người ta thật là muốn. . . . . ." Một người đẹp hấp dẫn nâng ông dùng sức cọ lên phần dưới của người đàn ông, phát ra thanh âm quyến rũ.
"Bảo bối ngoan ~~ anh lập tức khiến cho em thoải mái." Người đàn ông cười tà, chuyển động mãnh liệt hơn.
Nhưng tiếng chuông đoạt mệnh chợt vang lên khiến anh ngừng động tác lại, bởi vì đây là điện thoại của BOSS lớn, nếu anh dám không nghe, kết quả nhất định là: lôi ra —— đánh chết!
Vì vậy, Nam Cung Thần đang "này nọ í é í é" với bạn gái vô cùng oán giận nhấn nút trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Lúc này không phải cậu chủ nên ở trên giường với Phương Y Nhu, Phương đại tiểu thư “mây mưa thất thường” ư? Sao có thể gọi điện ình đây?
"Lập tức, lập tức mang cô gái kia đến phòng 5818 cho tôi!" Sau đó chính là tiếng "Tút tút tút", nếu không phải xác định đây là điện thoại của Đằng thiếu, anh sẽ hoài nghi người nọ là bị bệnh thần kinh!
"Tôi thật là đáng thương mà! Hơn nửa đêm bảo tôi đi đâu tìm người đây! Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ban ngày nhìn thấy thì làm như không thấy, buổi tối không thấy thì lại muốn tìm, có kiểu giày vò người thế này sao?"
Mặt Nam Cung Thần như đưa đám, không ngừng lầm bầm. Cô gái kia thấy người đàn ông sắp rút lui, xoay mạnh một cái liền ngồi cưỡi ở trên người đàn ông, chuẩn bị chuyển động lên xuống, liền bị đẩy ngã sang một bên.
"Cô có bệnh sao! Ai cho phép cô cưỡi lên người ông đây! Cô cho rằng ông đây là loại đàn ông tùy tiện cho cô cưỡi à! Cút ngay!" Nam Cung Thần hầm hừ, một cước đá văng cô gái trên người, đứng dậy mặc quần áo.
Trên mặt viết mấy chữ to: bây giờ ông đây rất khó chịu, sau đó đùng đùng nổi giận đá cửa đi ra.
Người phụ nữ ngã ngửa trên giường nhổ một cái về phía bóng lưng vừa biến mất: anh mới có bệnh! Cả nhà anh đều có bệnh! Cũng chỉ là đàn ông thôi! Lần sau để bà đây gặp được đánh cho ngất xỉu sau đó cường bạo anh! Xem anh còn chảnh cái gì!
Ngồi trên xe, Nam Cung Thần nhảy mũi một cái, kỳ lạ sờ sờ lỗ mũi, đạp chân ga, lên đường.
------------------

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 14: Có Lương Tâm Hay Không?

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 14: Có Lương Tâm Hay Không?

Editor: ChiMy
"Tìm ai? Lương Chân Chân sao?" Cát Xuyến vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, không biết làm sao, xoay người chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh khóa cửa lại không ra ngoài nữa.
Tiết Giai Ny và Tần Duyệt nhìn thấy hành động không bình thường của cô ấy, không nhịn được che miệng cười trộm, giọng nói thật ngọt ngào khi phát ra hai chữ "Đồ quỷ " vừa rồi đoán chừng làm người ta nổi hết da gà, ha ha ha ha. . . . . .
"Cười cái gì! Hai người mau nghe điện thoại đi!" Cát Xuyến lộ ra nửa cái đầu, nghiến răng nói ra, cô chỉ dịu dàng đối với một người, đó chính là người bạn trai cô quen ba năm nay.
" Xuỵt. . . . . ." Tiết Giai Ny để một ngón tay ở trên môi, dùng ánh mắt ra hiệu Chân Chân còn đang ngủ, nhỏ giọng một chút,
"Này" cái từ này ngay từ lúc học tiểu học đã có người nói, cho nên anh không ngại. Cát Xuyến xấu hổ quơ quơ móng vuốt, chỉ tiếc là cách một cái cửa, không có một chút tác dụng nào.
Diệp Thành Huân có chút không thể tin, đầu bên kia điện thoại gay gắt, quyết liệt không biết là có chuyện gì, anh cảm thấy mình nhất định là gọi sai số điện thoại, đang chuẩn bị cúp máy, thì có một giọng nữ vang lên .
"Anh tìm Lương Chân Chân sao?"
Ách. . . . . . Đây là ký túc xá của cô sao? "Đúng vậy, cô là ai?"
Tiết Giai Ny cảm thấy giọng nói của anh hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
“Tôi là anh trai của cô ấy, nếu như cô ấy ở đó, có thể gọi cô ấy đến nhận điện thoại không ? "
Anh trai? Chính là Diệp Thành Huân người Chân Chân vẫn thầm mến sao? Chẳng lẽ anh ta là người làm tổn thương Chân Chân? Nghĩ đến đây giọng nói cũng thay đổi.
"Cô ấy không thoải mái, cô ấy không muốn nói chuyện với anh."
Diệp Thành Huân nghe những lời này trong lòng không được thoải mái cho lắm "Vậy phiền cô nói với nó một tiếng, mẹ Diệp đã giải phẫu thành công, rất muốn gặp nó."
Đàn ông xấu! Cũng biết dùng thân tình tấn công! Tiết Giai Ny mắng thầm trong lòng.
"Chẳng lẽ anh muốn cho Chân Chân đi ra ngoài với năm dấu ngón tay đỏ trên mặt? Anh có lương tâm hay không!"Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, cô chính là cố ý thử dò xét anh. Nếu như là anh đánh, như vậy thì thay Chân Chân trút cơn giận này cũng không tệ; nếu như không phải là anh đánh, càng có thể nhìn ra anh rốt cuộc có loại tình cảm gì đối với Chân Chân?
Đàn ông thật xấu! Em gái bị đánh, cũng nên có chút hành động đi chứ ! Đầu kia điện thoại lập tức không có tiếng động , Tiết Giai Ny mắng thầm trong lòng: Diệp Thành Huân đáng chết! Thì ra thật là đồ khốn kiếp anh làm! Xem lần này cô nãi nãi thu thập anh thế nào! Đồ khốn kiếp khốn kiếp!
Tức giận cúp điện thoại, quay đầu lo lắng nhìn trừng trừng bóng dáng đang cuộn thành một đống trên giường, cũng không biết là cô đang ngủ thật hay là giả.
Trong điện thoại truyền đến tiếng "Tút tút tút" nhắc nhở người đầu dây bên kia đã cúp máy rồi, trong nháy mắt tay chân Diệp Thành Huân lạnh như băng, xem ra tối nay Chân Chân không tới rồi, một cái tát kia của mình rất mạnh, mặt của em ấy . . . .
*****
Trong phòng 5818 hào hoa của khách sạn Đế Hào Tư, ánh đèn mập mờ với loại âm nhạc làm cho tim người ta đập mạnh nóng bỏng, một người phụ nữ có gương mặt rất hấp dẫn xinh đẹp mặc áo ngủ bằng tơ tằm nằm ở trên giường, một lát ưỡn ngực, một lát nhấc mông, một lát vuốt ve đôi chân dài nhỏ .
Cho dù thân hình lay động thế nào, ánh mắt câu hồn đoạt phách thủy chung không rời khỏi người đàn ông đẹp trai mặc tây trang màu đen kia, ngón tay thon dài dọc theo ngực từ từ, từ từ đi xuống ——
Khẽ giương mắt, phóng một ánh mắt quyến rũ qua, ngón tay chậm rãi trượt xuống mảnh đất tĩnh mịch. Người đàn ông cũng không nhịn được nữa, mặt lạnh áp lên. Người phụ nữ quyến rũ giương môi, cặp chân nhanh chóng vòng quanh hông tráng kiện của người đàn ông, càn rỡ nhấc mông ——
-----------------

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 12: Gặp Thoáng Qua

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 12: Gặp Thoáng Qua

❤ Editor: ChiMy ❤
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc người nào đó một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không tồn tại.
Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời đi, Nam Cung Thần mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi rõ ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Lương tiểu thư lộ ra chút quan tâm mà!
Bằng nhãn lực của bản thân, không có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . Anh liếc nhìn người nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần đi xa, mày nhăn lại, trầm tư.
"Tối nay tìm cho tôi một người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Đằng Cận Tư thình lình thốt lên một câu, làm Nam Cung Thần sợ tới mức giật mình một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"
Hoàn toàn chưa suy nghĩ đã thốt ra khiến Nam Cung Thần thật muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có thể làm gì? Đương nhiên là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" đó!
Xem ra sau tối hôm qua, Đằng thiếu không còn chán ghét phụ nữ nữa, đúng là một chuyện tốt, đoán chừng mấy thục nữ danh môn của thành phố C sẽ điên cuồng chen nhau muốn lên giường với Đằng thiếu.
Không khí lạnh lẽo trên đầu khiến Nam Cung Thần mất tự nhiên nặn ra một nụ cười rực rỡ, “Cậu chủ yên tâm, tối nay bảo đảm khiến cậu hài lòng."
Lúc này Đằng Cận Tư mới nheo mắt lại không nhìn anh nữa, bóng dáng cô gái nhỏ vừa rồi, đáng chết, vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, làm lòng anh phiền loạn, đưa tay kéo cà vạt, miệng thở ra một hơi.
Anh không tin chỉ có cô gái kia mới có thể mang cho anh cảm giác, tối nay, phải thử nghiệm một phen!
*****
Tinh thần của Lương Chân Chân hoảng hốt đi về trường học, dọc theo đường đi bị người chỉ trỏ, cô coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, vào kí túc xá đi đến bên giường, quần áo cũng không thay liền chui vào trong chăn.
"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? Không khỏe chỗ nào?" Tiết Giai Ny liên tiếp hỏi, trong lúc vô ý lại thấy trên mặt Lương Chân Chân có năm dấu tay đỏ tươi, nhất thời giọng nói cao lên vài phần.
"Đây là bị tên khốn khiếp nào đánh? Chán sống sao lại dám ra tay đánh người! Xem mình trừng trị nó thế nào!"
Cô và Lương Chân Chân học chung một trường hồi trung học, mặc dù lúc đó có biết nhau nhưng không thân lắm, từ khi lên đại học, được xếp vào cùng một lớp, ở chung trong kí túc xá, hai người mới phát hiện có loại tiếc hận không thể gặp sớm hơn, không chỉ hiểu nhau mà còn rất ăn nhịp.
Còn hai người khác, một là cô gái sảng khoái, hoạt bát đến từ Sơn Đông; còn lại là một cô gái dịu dàng, thanh tú đến từ Huy Châu.
Bởi vì mới ở chung nửa học kỳ, giữa bốn người vẫn tồn tại chút khoảng cách, chưa hoàn toàn mở lòng với nhau.
"Không có việc gì. . . . . ." giọng nói của Lương Chân Chân nhẹ nhàng mà buồn bực, bây giờ cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn nói, bao gồm cả với người bạn tốt nhất Tiết Giai Ny.
Chỉ muốn làm đà điểu che dấu bi thương của bản thân. Tiết Giai Ny nhíu mày nhìn bạn tốt co thành một đống, chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được —— cô, rất, không, ổn, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Sao chưa đến một ngày, đã xảy ra chuyện rồi? Bình thường Chân Chân không kết thù với ai mà? Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào ra tay tàn nhẫn như vậy? Để cô biết được tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!
Hừ! Quả thực là không bằng cầm thú!
-------

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 11: Gặp Lại

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 11: Gặp Lại

Editor: ChiMy
Trên hành lang bệnh viện, Diệp Thành Huân chán nản tựa vào tường, trong đầu hiện lên hình ảnh Chân Chân chạy đi vừa rồi, đau đớn, bướng bỉnh, bất lực, bi thương trong mắt cô đâm sâu vào lòng của anh, đau nhói.DiễnđànLêQuýĐôn.
"Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em không có sai!" Những lời này giống như một vết dao khắc vào lòng anh, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, sao anh lại không hiểu lòng hiếu thảo của Chân Chân, 13 năm qua, anh và mẹ đã sớm xem Chân Chân là một thành viên trong gia đình.
Mà Chân Chân, so với tưởng tượng của anh còn yêu mẹ hơn, vì cứu mẹ, không tiếc chà đạp mình, sự lựa chọn này đối với cô mà nói nhất định rất khó khăn! Cô bé này. . . . . .
Mình thật là đáng chết! Lại bị tức giận đến mê muội đầu óc, ra tay tát Chân Chân một cái, anh ảo não đấm một quyền ở trên trán, hối hận đến xanh cả ruột.
Không được, không biết cô bé kia còn đang trốn ở đâu khóc? Anh phải tìm cô trở về mới được, sau đó xin lỗi cô.
Chính mình vô dụng lại trút giận lên người em gái, thật không phải là hành động của một người đàn ông!
"Diệp tiên sinh, mẹ anh đã giải phẫu thành công.DiễnđànLêQuýĐôn." Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng phụ nữ khiến bước chân sắp nhấc lên của Diệp Thành Huân dừng lại, vui mừng xoay người nhìn về phía y tá mặc áo trắng.
"Có thật không? Mẹ tôi đã phẫu thuật thành công? Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể vào thăm bà một chút không?"
Diệp Thành Huân kích động mà hỏi, không gì có thể so với sự mừng rỡ của anh lúc này. "Có thể, có điều bây giờ cơ thể bệnh nhân rất yếu, anh không thể ở lại quá lâu." Cô y tá gật đầu một cái.
"Cám ơn." Diệp Thành Huân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho em gái, "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa." DiễnđànLêQuýĐôn.
Anh than nhẹ một tiếng, cô bé kia khẳng định đang đau lòng đây, haizz. . . . . . Anh gởi một tin nhắn đi: cô bé ngốc, vừa rồi là anh không đúng. Mẹ làm phẫu thành công, mau trở lại.
******
Đường lớn phồn hoa náo nhiệt không bởi vì người nào bi thương mà dừng lại, Lương Chân Chân thút thít lau nước mắt trên mặt, hít mũi đứng dậy, đầu có chút choáng váng, cô biết mình thiếu máu, ngồi một lúc lâu sẽ chóng mặt.
Lảo đảo bước về phía trước, bây giờ cô đã không còn nhà để về, bệnh viện, cô cũng không còn mặt mũi quay lại nữa rồi, nơi duy nhất có thể đến chỉ có trường học.
Trên ngã tư đường, đèn đỏ sáng, có một chiếc xe đang dừng lại.
Đằng Cận Tư không nhịn được giơ tay lên nhìn đồng hồ, DiễnđànLêQuýĐôn.anh đang vội tham gia một hội nghị thương mại, còn mười phút, anh không muốn đến trễ.
"Đằng thiếu, anh xem người ở đối diện kia không phải là Lương tiểu thư sao? Sao mà thấy. . . . . . thê thảm như vậy." Nam Cung Thần tinh mắt nhìn thấy Lương Chân Chân đang đi qua đường, sao mới vài giờ không thấy, lại có bộ dạng này?
Vốn là Đằng Cận Tư không muốn nhìn , nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được liếc qua, mi tâm nhíu chặt, trong tròng mắt đen lóe lên ánh sáng không rõ, cô gái này đang giở trò quỷ gì?
Cặp mắt sưng lên giống như là hai quả đào lớn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi bầm tím, đi bộ thì lung lay, tinh thần hoảng hốt đi theo đám người, giống như là —— Một người không có linh hồn.DiễnđànLêQuýĐôn.
Nam Cung Thần cẩn thận nhìn biểu tình của cậu chủ, lại nhìn cô gái đang hoảng hốt trên đường, trong lòng bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ. "Đằng thiếu, hay là tôi đến mời Lương tiểu thư tới đây ngồi một chút?"

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 10: Anh...lại Đánh Cô

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 10: Anh...lại Đánh Cô

Editor: ChiMy
Những lời nói không chịu nổi rơi vào tai Diệp Thành Huân từng chữ một, không tự giác xiết chặt nắm đấm, anh không tin! Anh không tin Chân Chân là cô gái thiện lương, tốt đẹp như vậy lại có thể chỉ vì tiền mà bán rẻ bản thân mình.DiễnđànLêQuýĐôn.
"Anh. . . . . ." Lương Chân Chân bị ánh mắt đầy tơ máu của anh làm cho sợ tới mức cắn chặt môi, mắt to nhanh chóng dâng lên sương mù, thanh âm rụt rè khiếp sợ giống như là một con mèo nhỏ bị thương, bất lực, yếu ớt !
"Trả lời anh! Có phải thật hay không?" Bây giờ Diệp Thành Huân đã mất hết sự bình tĩnh dịu dàng thường ngày, giọng nói chứa đầy lửa giận khiến cho người nghe run sợ, chỉ vì đây là cô em gái yêu quý nhất của anh, trong lòng anh cô luôn thuần khiết như một đoá hoa sen trắng, không nhuốm bụi trần, dù có chuyện gì cũng không để cô chịu chút uất ức.
Hôm nay khi nghe những lời nói chói tai của các y tá, một chút lý trí còn sót lại trong lòng vì quá tức giận nên cũng không còn.
Cơ thể Lương Chân Chân run rẩy bởi giọng nói tức giận của Diệp Thành Huân, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, đôi môi khẽ run, cúi đầu trả lời "Ừ"
Cô biết tính tình của Diệp Thành Huân, mặc dù bên ngoài ôn hòa khiêm tốn, nhưng khi có chuyện anh muốn biết mà không có được đáp án anh sẽ không bỏ qua.
"Chát" một cái tát không một tiếng động rơi xuống, làm cho không gian yên lặng bên ngoài hành lang bỗng nhiên biến mất.
Lương Chân Chân ngây ngốc che nửa bên mặt ửng hồng, nhất thời mê mang, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn ra làm mờ cả hai mắt, môi dưới đã bị cô cắn đến chảy máu, nhanh chóng tràn ra trong miệng.
Anh. . . . . . lại đánh cô?
Sau khi một tia lý trí quay trở lại, trái tim bỗng dưng co rúc,DiễnđànLêQuýĐôn. đau đến hô hấp cũng khó khăn.
"Sao em có thể không thương tiếc bản thân như vậy? Làm ra loại chuyện bán đứng thân thể mình! Chân Chân, em thật làm cho anh thất vọng!" trong lòng Diệp Thành Huân cũng rất đau, bị che mất lý trí, làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp.
Thì ra ở trong lòng anh, mình đã trở thành cô gái hư hỏng rồi. Cũng khó trách anh vẫn luôn yêu thích chị Nhã, một cô gái dịu dàng hiền thục.
Mình, chỉ là cô em gái nuôi thôi, còn hy vọng xa vời cái gì đây?
"Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em không có sai!" Lương Chân Chân cắn môi nghẹn ngào trả lời, thừa dịp nước mắt còn chưa trào ra, nhanh chóng xoay người chạy như bay ra khỏi cửa bệnh viện.
Dọc theo đường đi, nước mắt của cô như nước sông vỡ đê, chảy hoài không hết, cô vốn cho là cho dù tất cả mọi người không hiểu cô cũng không sao, chỉ cần anh hiểu cô, tất cả đều đáng giá.
Nhưng, hôm nay cô mới biết, mình quá ngây thơ rồi! Anh sẽ không thích cô gái không còn trong sạch như cô nữa, nhất là cơ thể mình —— thật là dơ bẩn.DiễnđànLêQuýĐôn.
Trong bệnh viện người ra ra vào vào nhìn cô không chút thiện cảm, bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . .
Cô biết ở đây không chào đón mình, trong lòng cũng không đè nén được bi thương nữa, liều mạng chạy như điên ra ngoài, những người đi đường nhìn thấy cô chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng thương, khóc đến đau đớn khổ sở thế này, cơ thể cô mảnh mai đến nỗi chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay cô.
Sau khi không còn chạy được nữa, Lương Chân Chân mới ngồi xổm người xuống ôm đầu gào khóc, giờ phút này, cô chỉ muốn giải toả hết phiền muộn trong lòng.DiễnđànLêQuýĐôn.
Hoàn cảnh náo nhiệt bốn phía không hề liên quan tới cô, phong cảnh hoàn mỹ, cũng không thuộc về cô; hạnh phúc người khác có, cũng không thuộc về cô; những thứ cô có chỉ là bi thương.

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 6: Hình Như Cô Sắp Chết Rồi?

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 6: Hình Như Cô Sắp Chết Rồi?

♥ Editor: ChiMy ♥
“Tôi...tôi...Không phải...Tôi không cố ý...” Lương Chân Chân ấp úng giải thích, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, lại thêm bộ dáng hốt hoảng kia, thật làm chodie»ndٿanl«equ»yd«on người ta thương yêu.
Đôi mắt của Đằng Cận Tư đen như mực, trong mắt là hai đám lửa cháy hừng hực, cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia lần nữa, bàn tay to lại trượt theo lưng bóng loáng của cô một đường đi xuống...
Đến chỗ......khiến cho cô gái trong ngực run rẩy, Đằng Cận Tư không có một chút ý muốn dừng lại nào, ngược lại càng không chút kiêng kỵ, trong lòng càng không ngừng kêu gào: Muốn cô ấy, muốn cô ấy!!!
Không hề do dự, thẳng lưng một đường đi vào.
“Á!!!” Lương Chân Chân đau đến hét lên. Nghe nói lần đầu tiên của con gái đều rất đau, quả nhiên đúng là như vậy.
~Đằng Cận Tư cũng không dễ chịu hơn cô, mặc dù anh đã 30 rồi, nhưng về phương diện này lại không có một chút kinh nghiệm nào.
Trước đây bà nội cũng đưa rất nhiều phụ nữ đến chỗ của anh, nhưng không ai có thể gợi lên hứng thú nguyên thủy nhất của anh, ngược lại chỉ càng làm cho anh ghê tởm hơn, chỉ muốn bọn họ cút đi thật xa, càng xa càng tốt.
Mà cô gái nhỏ trước mặt này, không những không làm cho anh thấy chán ghét, mà lại còn khiến anh có ý muốn đặt cô xuống dưới người, yêu thương cô thật nhiều.
Lúc này Đằng Cận Tư giống như là một cậu thanh niên mới lớn lần đầu nếm thử tình dục, sau khi nếm được món ngon rồi, động tác liền bộc phát hung mãnh cuồng dã, không chút thương hoa tiếc ngọc. Hành vi chiếm đoạt như dã thú ấy khiến Lương Chân Chân ngất xỉu mấy lần, cô cảm giác chỗ đó của mình như sắp rách ra.
Đau quá, đau quá...!!! Ai tới cứu cô! Hình như cô sắp chết rồi!
Xong việc, Đằng Cận Tư không chút lưu tình đứng dậy đi vào phòng tắm, mười phút sau, đã mặc áo ngủ lụa màu đen bước ra, đi tới mép giường, ánh mắt liếc nhìn cô gái đang ngủ như đứa trẻ trên giường.
Anh cũng không biết tại sao ma xui quỷ khiến mình lại mang côdie»ndٿanl«equ»yd«on về, nhưng không thể phủ nhận, quyết định này là chính xác.
Xoay người đi đến cửa sổ, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau lại chậm rãi nhả khói.
Đã bao lâu rồi, anh không còn nhớ tới người đàn bà kia, đã bao lâu rồi, trong mơ đã không còn xuất hiện hình bóng ấy?
Mà đêm nay, những thứ phiền lòng này đều bị khơi gợi lên.
Cho tời bây giờ, anh cũng không hiểu được, năm đó, sao bà ta có thể quyết tuyệt bỏ lại anh khi anh mới ba tuổi, rời đi, bất luận anh khóc lóc van xin bà ấy đừng đi như thế nào, nhưng bà ấy chỉ quay lại lạnh lùng hất tay anh ra, sau đó kéo vali, đi ra khỏi nhà mà không quay đầu lại lấy một lần.
Dường như, anh không phải là con ruột của bà ấy.
Sau khi lớn lên anh mới hiểu được, đó hết thảy là vì ở bên ngoài cha có tình nhân, mà kể từ sau khi bà ấy đi khỏi, thì ông ấy lại càng thêm càn rỡ, còn thường xuyên mang những người đàn bà khác nhau về nhà. Điều khiến anh không thể chịu nổi là những người đàn bà kia lại tới quấy rầy anh...
Một lần, hai lần, ba lần,....
Cuối cùng anh cũng bộc phát, dùng thủ đoạn cực kỳ ác độc xử lý mấy ả đàn bà kia sạch sẽ.
Cũng kể từ khi đó, anh sinh ra sự căm ghét đối với phụ nữ, khuôn mặt của bọn họ luôn làm anh nhớ đến những hình ảnh buồn nôn kia.die»ndٿanl«equ»yd«on
Vì vậy, tin tức Đằng thiếu chán ghét phụ nữ nhanh chóng lan ra, cũng làm cho trái tim của những cô thiếu nữ ở thành phố C tan nát.
Sau khi Đằng phu nhân biết chuyện lập tức tráchdie»ndٿanl«equ»yd«on mắng con trai một trận, sau đó tự tay nuôi nấng cháu trai bảo bối lớn lên.
Đây cũng chính là lý do tại sao hai bà cháu lại thương yêu nhau như vậy. Trên mặt đất nhanh chóng rơi đầy tàn thuốc lá, đôi mắt âm u lạnh lùng của Đằng Cận Tư như phủ thêm một tầng sương khói, làm cho người ta không thể thấy rõ thần sắc nơi đáy mắt của anh.

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 4: Con Mẹ Nó!cô Thử Khóc Một Lân Nữa Xem

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 4: Con Mẹ Nó!cô Thử Khóc Một Lân Nữa Xem

♥ Editor: ChiMy ♥
Trong đầu Lương Chân Chân nổ tung, không nói trước lại còn muốn người ta biểu diễn? Hơn nữa, biểu diễn phấn khích mới trả tiền? Sao người này lại kỳ quái như vậy chứ?
“Cái này...Trước hết tôi có thể mặc quần áo vào được không?” Cô cúi đầu, thật cẩn thận hỏi, hai tay ôm ngực thật chặt, hai chân thon dài thẳng tắp cố khép lại, cả người như buộc chặt lại với nhau, yếu ớt như chiếc lá đu đưa trong gió.
Cô rất không thích cảm giác trần trụi này, nhất là lại ở trước mặt người đàn ông nguy hiểm này, cảm thấy đôi mắt của anh ta sắc bén như tia X-quang nhìn thấu được thân thể của mình, kể cả những chỗ riêng tư cũng không bỏ sót.
Việc này đối với một cô gái trong sáng 18 tuổi mà nói, là rất xấu hổ và sỉ nhục.
“Không được!” Dường như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai chữ này. Đằng Cận Tư sắp không thể nhịn được nữa, trên thế giới này sao lại có người ngốc như vậy cơ chứ?
Lương Chân Chân bị anh nhìn bằng ánh mắt nham hiểm và tàn nhẫn thì sợ tới mức co rúm người lại, hai mắt đẫm nước,die»ndٿanl«equ»yd«on khóc nói: “Tôi không bán nữa, không muốn bán nữa, anh cho tôi về nhà được không?”
“Chết tiệt! Cô nghĩ đây là đâu? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?” Đằng Cận Tư thật sự bị cô chọc giận rồi, đứng lên đi nhanh tới, cả người tản ra một loại khí thế khiến cho người khác sợ hãi.
Ngón trỏ thô lỗ nâng cằm cô lên, ép cô nhìn về phía mình: “Đừng có mơ!!!”
“Hu hu...” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lương Chân Chân dính đầy nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng giống như con mèo nhỏ đang nức nở.
Anh ta thật là khủng khiếp, cô không muốn bán nữa, cô muốn về nhà.
“Con mẹ nó! Cô thử khóc một lần nữa xem!” Đằng Cận Tư tức đến thở hồng hộc, khuôn ngực phập phồng không yên, không chỉ thế, dường như trong con mắt đen sâu thẳm còn phát ra ánh lửa thô bạo.
Ánh mắt đó tựa như muốn giết người. Lúc này Lương Chân Chân đã sợ tới mức không dám thở mạnh, hai bờ vai run run theo tiếng khóc thút thít, mà hai bầu vú mềm mại trước ngực cũng theo đó mà phập phồng.
Đằng Cận Tư nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, có một loại xúc động muốn...... Mẹ nó! Vậy mà anh lại nổi lên phản ứng với con nhỏ ngu ngốc này.
Bàn tay to bế ngang cái người còn đang ngây ra kia, trực tiếp đi về phía giường lớn duy nhất trong phòng, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
“Á!” Lương Chân Chân hét lên một tiếng, ngã xuống giường theo một đường vòng cung, hoảng sợ nhìn trong mắt người đàn ông đang nhiễm tình dục.
Ngay lập tức cô chui vào trong chăn. Cô không muốn bị cưỡng hiếp, không muốn, không muốn!!!
Đằng Cận Tư vứt áo sơ mi xuống đất, lại bắt đầu cởi dây lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi cô gái nhỏ đang chui loạn trong chăn, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyến rũ.
Trốn? Cô ta cho rằng mình trốn được sao?die»ndٿanl«equ»yd«on Cho đến khi trên người không còn thứ gì cản trở nữa, anh khoả thân từng bước một đi đến bên giường.
Khó có được một người khiến cho anh có phản ứng, anh có thể không “cưng chiều” cô thật tốt sao?
Đột nhiên trên người mát lạnh khiến cho Lương Chân Chân lại hét ầm lên, chân liều mạng đạp, lui người về phía đầu giường, lại bị Đằng Cận Tư bắt được, tiếp theo là một thân thể rất nặng đè xuống người cô.die»ndٿanl«equ»yd«on
Mặc kệ bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh vào ngực, anh cũng không có chút phản ứng nào cả. Anh há miệng ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, bàn tay to lại xoa nắn ở một bên còn lại…