-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 16: Lăng Không, ta đưa ngươi lên giường đi nghỉ ngơi

Bộ dáng say rượi của Tiêu Trúc, thần trí đã bay ra thật xa, đầu trọc tựa trên vai của nàng, lẩm bẩm nói lời say.
"Hì hì, võ công của ngươi cao như vậy, nếu ngươi giúp ta, nhiệm vụ mà sư phụ nhắn nhủ, nhất định rất nhanh sẽ có thể hoàn thành." Nàng theo thói quen đem rượi lên môi, sau khi uống mấy ngụm lớn, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm tới tới bên lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan, "Tiêu Trúc, ta giống như ngươi, hơi say rồi, thậm chí quên đi đương nào rồi."
Hắn đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, mình đứng không vững, còn đỡ nàng, ""Lăng Không, ta đưa ngươi lên giường đi nghỉ ngơi, ợ~"
Vì vậy, hai người liền ôm thành đoàn, đi đường vòng cung đi vào trong.
Thân thể nàng càng ngày càng nặng, mới đi mấy bước, đã hoàn toàn không có cách nào khống chế.
Hô hấp của nàng rất trầm trọng, mỗi một cái, giống như dùng hết hơi sức toàn thân.
Tiêu Trúc đứng thẳng người, một cánh tay cầm lấy nàng, bất động tại chỗ , lẳng lặng nhìn.
Rốt cuộc xác định là nàng đã say, dưới ánh trăng, ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển đổi, thâm thúy không đáy, nơi nào còn có một tia vẻ mặt ngây thơ.
Bế ngang Lăng Không, Tiêu Trúc bước nhanh đi tới bên giường, nhẹ nhàng để nàng xuống, nhỏ giọng thì thầm, "Lăng Không, ngươi cứ như vậy tin tưởng ta sao? Mặc kệ như thế nào, ta là nam nhân thứ thiệt nha, ngươi sẽ không sợ. . ."
Hắn vuốt nhẹ gò má trắng nõn của nàng, từng phát từng phát, yêu thích không buông tay.
Tư thế ngủ của nàng không thoải mái, lầu bầu một tiếng, men theo phương hướng của nhiệt độ, lại gần bên hắn, nở ra một nụ cười an tâm.
"Nếu là bây giờ ngươi buông ta ra, ta liền làm quân tử." Cúi người, Tiêu Trúc nói bên tai nàng, dịu dàng hứa hẹn.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 15: Ăn thịt uống rượu, không cố kỵ gì

Một vò không đủ, lại muốn một vò, còn chưa đủ, gọi liên tiếp tên tiểu nhị kia.
Nàng chỉ nhớ tâm tình rất tốt, cùng Tiêu Trúc nói năng lộn xộn, sau đó hai người giống như đứa bé, cười không ngừng.
Đã lâu không có tâm tình tự tại buông lỏng được như này.
Tuân theo sư mệnh, một mình xông vào giang hồ, kẻ địch của nàng nhiều, bằng hữu ít, một người cô đơn, vào nam ra bắc, cuộc sống trôi qua bừa bãi, cô độc.
Tiêu Trúc cứu nàng.
Còn không ngại phiền toái, hao phí công lực, giúp nàng chữa thương, nhân tiện tăng lên công lực cho nàng.
Không có mục đích, không cần nàng hồi báo.
Hắn quả thực là tiểu hòa thượng khả ái nhất trên đời này.
Mặc dù hắn rất biết phạm giới, ăn thịt uống rượu, không cố kỵ gì.
Chỉ là vậy thì thế nào đây?
Hắn chỉ không đè nén tính tình chân thực thôi, so với các người kia mang tầng tầng mặt nạ giả, nói dối còn ình là quân tử, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nàng không hỏi thân phận chân thật của hắn, hắn cũng không bức nàng nói ra bí mật đáy lòng, có món ngon, rượi ngon, hai người đã vô cùng thỏa mãn.
Sau canh ba, trong quán dần dần bình tĩnh lại, ngọn đèn dầu từng chiếc từng chiếc bị dập tắt, chỉ còn lại 'mảnh trăng' treo ngoài ban đêm, xinh đẹp giống như cái khay bạc.
"Tiêu Trúc, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lời của ta, không cho khi dễ ta, càng không thể giống người xấu, tới tìm ta gây phiền toái, nếu không ta liền đi núi Thiếu Thất tìm sư phụ của ngươi, nói cho ông ta biết, ngươi uống rượu, ăn thịt, còn dám giết người, hắc hắc, phạm luật nhiều như vậy, lúc đó ngươi thảm là chắc." Đầu và lưỡi của nàng đều lớn rồi, con ngươi trong sáng híp lại thành một đường, một cánh tay cong, nâng cằm, nhìn Tiêu Trúc cười khúc khích.
"Lăng Không, ta sẽ một mực bảo vệ ngươi, ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi đánh hắn, ngươi nghĩ khi dễ người nào, ta còn giúp ngươi đánh hắn, đến lúc đó, thiên hạ tuy lớn, lại chỉ cho phép ngươi hoành hành ngang ngược, bộ dáng kia, nhất định rất tốt đẹp, có đúng hay không?"

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 14: Bạn rượu là một hòa thượng

"Rượu thịt xuyên tràng qua, Phật tổ trong lòng lưu. . ." Hắn cãi lại, nhấn rõ từng chữ, dù sao cũng bị phát hiện, định ăn vài hớp, ưm, thơm quá nha, "Lúc ở trong núi, các sư phụ quản rất chặt, muốn ăn ngon, phải kiếm cớ đi ra ngoài....''
Mộ Lăng Không im lặng.
Môi mấp máy. Thật lâu không nói nên lời.
"Ách ngươi có thể ăn, vậy thì ăn đi." Đổi lại bàn, nàng gắp thức ăn lần nữa, lần này không có rau cải đậu hũ ...tất cả đều là gà quay, vịt nướng, thịt bò kho tương, khiến mặt hắn hớn hở, thỏa mãn vô cùng.
"Nếu như có một bình rượi, vậy là chuyện mỹ diệu cực kỳ thỏa mãn." Hắn mấp máy môi, cực kỳ tiếc hận.
Nàng không tự chủ nuốt xuống nước miếng, bị lời hắn nói gợi lên côn trùng tham lam, dù sao bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng, "Ta cho người đưa một vò tới đây, mỗi người một nửa, như thế nào?"
Hắn vui vẻ vỗ bắp đùi, "Thật tốt quá, tiểu nạp đang có ý đó, Lăng Không, ngươi thật là thân thiết cũng. . . Ặc, thân thể của ngươi chịu đựng được sao? Dù sao mới khỏi xong, không thích hợp uống rượi."
"Một mình ngươi cũng có thể uống..., tại sao ta không thể uống! !" Liếc hắn một cái, nàng quyết định chủ ý, đứng lên, đi tới cạnh cửa, hô to tên tuổi tiểu nhị.
Không lâu lắm, có người đạp bước lạo xạo đi lên, đáp lại sự phân phó, đưa lên một vò Trần Nhưỡng.
Mộ Lăng Không ôm vào , Tiêu Trúc đã sớm nhịn không được, đi theo phía sau nàng, "Rượu này rất nặng, để cho ta ôm đi, Lăng Không, ngươi tới bên cạnh bàn chờ là tốt rồi."
Uống rượu, không phải là lần đầu tiên của nàng.
Nhưng bạn rượu là một hòa thượng, là việc xưa này chưa từng thấy, hai người đầu tiên là giả mù sa mưa, đầu tiên uống tí rượi, sau lại chưa nghiền, đổi thành ly trà, vò rượi đã vơi phân nửa.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 13: Chặn lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của hắn

Những điều này làm nổi bật lên tính cách đáng quý của hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhu hòa mấy phần, "Thương thế của ta đã tốt lắm rồi, mấy ngày nay thật sự làm phiền toái tâm tư của ngươi, về sau không cần nữa, ta tự mình có thể."
Môi hắn hiện lên ý cười, "Không cần khách khí như vậy nha, một cái nhấc tay thôi mà. Đúng rồi, Lăng Không, kế tiếp ngươi có tính toán gì ?"
"Không phải ngươi có chuyện muốn đi Đại Đô sao? Ta đưa ngươi đi, sau đó, đi Tứ Xuyên." Có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng không phải cam nguyện thua thiệt, Hồng môn tới chọc nàng trước,
nên suy tính đến hậu quả.
"Ngươi dẫn ta đi Đại Đô? Thật sự quá tốt, thật ra thì tiểu nạp còn đang nghĩ phải làm sao thuyết phục được ngươi." Tiêu Trúc xem ra rất hưng phấn, xoa xoa bàn tay, vỗ đùi, :"Lăng Không, ngươi yên tâm, có tiểu nạp ở đây, tuyệt đối không cho người khác khi dễ ngươi, đọn đường này, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, đến Đại Đô, sẽ trẻ nên trắng trẻo mập mạp...."
Một nắm cơm lại xuất hiện, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của hắn.
Hắn không hiểu nhìn nàng, không tiếng động ở hỏi thăm.
"Ta đói rồi, nhanh ăn cơm đi, tuổi ngươi còn nhỏ, dù võ công tốt, cũng là ta chăm sóc ngươi mới đúng." Mộ Lăng Không thở dài mấy lần, gắp không ngừng, đem thức ăn bầy tới trước mặt hắn, thức ăn cùng núi nhỏ cao như nhau.
Mặt hắn cười cong cong, ôm lấy chén cơm, ăn mãnh liệt mấy miếng to, mày râm của hắn nhếch lên, thấy nàng không chú ý tới mình, vì vậy yên tâm to gan đem đũa mò đến đĩa sườn kho gần đấy....
"Tiêu Trúc, ngươi là hòa thượng, ăn thịt không phạm giới sao?" Mộ Lăng Không cười như không cười, mắt sáng nhìn hắn, đem cục thịt nhét vào miệng, hài lòng ăn liên tục.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 12: Thay da đổi thịt

Mấy ngày chung đụng, nàng đã sớm thăm dò được tính tình của Tiêu Trúc, vừa ôn hòa, lại thiện lương, là một đứa bé ngoan hiếm có.
Ặc, trừ vẻ thích giả trang đại nhân, bắt bẻ không ra được tật xấu khác.
Ở trong núi lâu ngày, còn chưa học được gian trá, thái độ làm người, cùng với người lão luyện vào giang hồ đã lâu hoàn toàn có một sự khác biệt rõ rệt.
Cái này cùng võ công cao thấp không có quan hệ.
Tiêu Trúc thuần phác, làm Lăng Không cảm thấy an toàn.
Bất tri bất giác, cũng buông xuống đề phòng, coi hắn là bạn cùng lứa tuổi, nhỏ hơn so với tuổi đời của mình.
Chỉ là cái loại bạn chơi đơn thuần thôi, không có quan hệ cùng giang hồ chính phi thị phi .
Hắn có thể làm bằng hữu, vì vậy nàng không để ý cho hắn thấy chính mình.
Khóe miệng của hắn cười hắc hắc, "ăn cơm nhanh lên, bụng kêu óc óc đã lâu rồi, đợi lát nữa, còn phải giúp ngươi chữa thương đấy."
Mấy ngày nay, hắn thủy chung kiên trì hao phí công lực giúp nàng đả thông kinh mạch, mới chữa hết vết thương, ngay cả vết thương cũ mấy năm nay cũng bị chữa trị rất tốt, trải qua sự việc này, có thể tưởng tượng, võ công của nàng lại muốn lên một bậc thang mới, bời vì tiểu hòa thượng đơn thuần này không sợ phiền toái, còn 'thuận tay' giúp nàng giải khai hai mạch Nhâm Đốc, làm nàng như thay da đổi thịt, được lợi ích vô cùng.
Gặp phải cao nhân, tiến tới sự việc công lực được tăng, cùng với xác suất trời sập cũng không khác biệt lắm.
Dù sao cũng coi như là cao nhân thật sự có thể làm được, ngoại trừ thân thích và bạn thân, dưới tình huống bình thường, cũng không có ai vui vẻ hao phí nội lực đi toàn thành cho người khác.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 11: Tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt sắc đại mỹ nhân

Chỉ là, hắn chưa có thói quen với sự thật là nàng tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt sắc đại mỹ nhân, đôi mắt to tò mò xoay tròn không ngừng, cso bộ dáng muốn nói mà không dám hỏi.
"VÕ công của ngươi!" Bốc lên một miếng bánh màn thầu, cũng không vội vã đưa vào miệng, Lăng Không ngắm nhìn Tiêu Trúc, "tiểu hòa thượng..."
"Tiêu Trúc." Hắn nhỏ giọng phản bác, giống như có dáng vẻ để bụng.
"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi." Trước đây, nàng cho rằng mình là thiên tài, lúc mười mấy tuổi đã hoàn thành được mục tiêu mà người khác trong hơn 20 năm không hoàn thành được.
Nhưng so sánh với Tiêu Trúc, lại phai nhạt giống như vô hình, thậm chí ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không nói tới.
"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi." Vùi đầu ở trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu bóng loáng, khiếng người khác không nhìn ra được biểu cảm của hắn.
Ánh sáng sáng chói, như chồi non như vừa mới sinh ra, đầu của hắn sáng bóng trước ánh sáng, không chợt mất, cũng không có in mấy cái dấu vết hạ giới, đầu hắn xác minh là rất hoàn mỹ.
Nàng cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười ngiêng ngả, bàn tay trắng nõn đưa tới, ở gò má trắng nõn của hắn véo một cái, "Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói với người khác là mình 30 tuổi.?"
Nàng cười, hắn cũng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cười ra khuôn mặt vô cùng vui thích, "Ai da, như vậy cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."
"Người xuất gia không phải không được nói dối sao, ngươi nhớ kỹ cứu mạng người là xây tháp 7 tầng, lại phạm phải điều cấm khác, cũng không để ý chút nào, lão hòa thượng không ở bên cạnh ngươi, tiểu hòa thượng liền gan to bằng trời, muốn làm gì thì làm?"

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 10: Động tác thân mật

Miệng hắn lại khép rồi há lại nhiều lần như vậy, quay lại cửa phòng, sau khi xác nhận mình không vô lộn phòng, mới nặng nề đi tới, "Lăng Không?"
Trong mắt lóe ánh sáng giảo hoạt, "nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù ngươi là tiểu hòa thượng đã thoát khỏi hồng trần, nhưng phải gọi ta là Mộ cô nương, nào có đạo lí gọi thẳng khuê danh con gái."
Tiêu Trúc nhận ra được âm thanh của nàng, thở phào một hơi, để đồ trong tay xuống, liên tục vỗ ngực, "Ngươi làm sao lại biến đổi thành hình dáng mà tiểu nạp nhận không ra, may mà giọng nói vẫn giống như thường ngày." Rũ mắt nhìn lọn tóc ướt nhẹp của nàng, sau đó ngước mắt cười một tiếng với nàng, "Mộ cô nương, không gọi Lăng Không kêu thật thuận miệng, ngươi cũng có thể gọi tên của ta, đừng học người ta động một chút là Tiêu Trúc đại sư, tiểu nạp sẽ ngại lắm."
May mà cách hắn một đoạn ngắn, không thì nàng sẽ phun nước lên mặt hắn mất.
Mỗi lần nói chuyện với tiểu hòa thượng kỳ quái này, nàng đều có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không theo kịp suy tư của hắn.
Đặc biệt là mỗi lần hắn mở miệng, khuôn mặt khả ái cố làm ra vẻ lão thành, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng tức cười.
"Khụ khụ.... thật là nói không lại ngươi, lão hòa thượng của núi Thiếu Thất làm sao dạy ra được tiểu hòa thượng như ngươi? Không trông coi thật tốt, lại còn để xuống núi, cũng không sợ bị...." Nàng chợt nghĩ đến một thân võ công quỷ dị của hắn, mím môi không nói chuyện nữa, tiểu hòa thượng này đúng thật là có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn không đi khi dễ người khác là đã A Di Đà Phật rồi.
"Lăng Không, ngươi muốn nói cái gì?" Hắn thoải mái dìu nàng đứng lên, ngồi xuống mép bàn, không chút nào hiểu được giữa nam nữ phải có kiêng dè, động tác thân mật, động tác như vậy so với bất cứ kẻ nào làm cũng thật tự nhiên.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 9: Mgười phàm Ỷ Tư

Hắn cũng chỉ nghĩ là làm nhiều việc tốt tích được nhiều công đức, để có một ngày đạt được viên mãn, đến trước mặt phật tổ, có thể thao thao bất tuyệt nói ra công đức của mình.
CHỉ là nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng khó được thỏa mãn sao?
Huống chi, cái gì cũng không bắt nàng làm, chỉ cần nàng làm 'ông lớn', chờ hắn tỉ mỉ phục vụ là tốt rồi.
Chỉ dùng cái ánh mắt này, khiến Mộ Lăng Không có thói quen sống đơn độc một mình bị thua trận.
Thứ nhất, thật sự nàng cần có người chăm sóc, như vậy có lợi cho tình trạng phục hồi sức khỏe của nàng, sau đó sẽ đi Tứ Xuyên tìm Hồng môn để báo mối thù hôm nay.
Hai là bộ dáng đơn thuần của Tiêu Trúc thật khiến người khác không chống đỡ được, có thể coi hắn là đứa bé, cứu tính mạng của nàng, không cầu xin bất kì báo đáp nào, hạ xuống tất cả đề phòng, ôn hòa chờ đợi.
Trên người của tiểu hòa thượng có một loại cảm giác an toàn kì lạ, hắn giống như một tòa núi cao nguy nga, có thể che chở bất kỳ sinh linh nhỏ bé nguyện ý núp dưới cánh chim của hắn.
Lòng từ bi, giống như thần phật, vô dục vô cầu, không giống người phàm Ỷ Tư.
( vô dục vô cầu : không ham muốn không thỉnh cầu)
Nàng bất tri bát giác liền buông lỏng xuống, thâm chí nàng cởi bỏ xuống mặt nạ da người hàng năm đeo trên mặt, kể từ khi hành tẩu giang hồ, liền trước mặt người ngoài xuất hiện khuôn mặt giả, không có son phấn, lông mày lá liễu mê người như cũ, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào, hơi nhếch miệng thì tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Quần lụa mỏng màu xanh dương bao quanh tư thái hoạt bát nhanh nhẹn, đai lưng màu bạc làm thành trang sức, thân thể mềm mại linh lung hấp dẫn.
Vừa mới tắm rửa qua, tùy ý kéo tóc dài vào một chỗ, dùng một cây trâm màu thủy lam quấn vào, mái tóc đen nhánh lại thêm phần vẻ đẹp kỳ ảo.
Tay Tiêu Trúc nâng lên chút thức ăn phối hợp vị mặn và chay đi vào trong, trông thấy nàng thay da đổi thịt, cũng không nhịn được sửng sốt.
Miệng hắn há ra, lại khép, lại há.....